21. Quả báo nhãn tiền

2.7K 309 18
                                    

Sau lần Jungkook từ Busan trở về, Yoongi cứ như một người khác, liên tục bám dính em không buông. Em vào bếp cũng lẽo đẽo ôm sau lưng, em học bài cũng âm thầm ngồi bên cạnh khiến Jungkook vui như trẩy hội, bởi vì Min Yoongi thật sự trở thành cái đuôi mèo nho nhỏ của riêng em.

"Yoongi ngồi đây chơi cho em làm công việc tí nhé."

"Không. Em định bỏ anh đi đâu đấy?"

Mèo già phụng phịu, nhảy vội từ trên ghế xuống, chui vào lòng em ôm chật cứng.

"Không cho đi."

Jungkook bối rối "Nhưng, nhưng không đi không được."

"Mà em đi đâu, cho anh theo thì đi."

Mày trái của Jungkook khẽ giật "Em cần chút riêng tư ấy ạ."

Yoongi buông lỏng vòng ôm khoảng một centimet "Đã đủ riêng tư chưa?"

Jungkook khóc không ra nước mắt, mặt méo xệch "Anh thương em như vậy, em rất vui, thật sự rất hạnh phúc luôn ấy. Nhưng mà em cần phải đi, ngay bây giờ."

"Đi đâu?"

"...... Vệ sinh."

Nói đến đây, Jungkook thực sự bật khóc, sau đó chạy vội vào nhà vệ sinh đóng cửa, không để người yêu có cơ hội mè nheo thêm nữa, vì nỗi đau ấy đã đạt đến cực đại.

Min Yoongi ngu ngơ đứng tại chỗ xâu chuỗi lại đoạn đối thoại một cách hoàn chỉnh, sau đó đỏ mặt tía tai chạy đến phòng khách vùi đầu vào đệm ngồi êm ái.

Mẹ nó, ai đời già như trái cà còn nhõng nhẽo với tình trẻ đến mức người ta đi giải quyết đại sự cũng không cho phép.

Sau mười phút nhẹ nhõm quên cả trời đất, Jungkook bước ra ngoài, vô cùng sảng khoái tinh thần, tập trung trí tuệ. Nhìn thấy tình già đang hoá trang thành đà điểu nhân dịp Halloween thì không khỏi nhíu mày

"Sao đấy anh? Không khoẻ chỗ nào ?"

Nghe tiếng Thỏ béo, đà điểu lại càng rúc sâu vào gối, thầm ước gì bản thân có thể tàng hình luôn thì thật tốt biết mấy.

Yêu nhau đủ nhiều, sống với nhau đủ lâu nên Jungkook hiển nhiên hiểu được hẳn là anh vô cùng ngượng ngùng và hối lỗi về chuyện ban nãy. Em mỉm cười, ôm anh vào lòng, tránh trường hợp anh bị ngạt thở mà chết.

"Không sao mà, em hiểu là vì Yoongi thương em quá thôi."

Lil Meow Meow được người yêu dỗ dành thì nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy hơi áy náy vì suýt nữa chính tay mình knock out em.

"Xí xoá hen, em không để tâm đâu mà."

Cả ngày hôm ấy, cả hai vô cùng ăn ý mà không nhắc đến câu chuyện đáng xấu hổ đó nữa, cùng nhau ngủ trưa, đọc sách, mua sắm. Hoàn toàn ném câu chuyện đáng xấu hổ ra sau đầu.

Tối đến, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà câu chuyện truyền đến tai Taehyung, họ Kim ghim hận đôi chim cu này đã lâu, nay có dịp trả thù thì ngu gì mà bỏ qua. Nhưng tất nhiên không thể bức dây động rừng, trước tiên cư xử như thể mình ngây thơ thuần khiết, sau đó đợi đến giờ cơm, khi cả nhà đã ăn được một nửa mới hành động. Làm như thế, cho dù có bị Yoongi cắt cơm thì mình cũng đã ăn được một chút rồi. Dân chơi Kim nào có sợ mưa rơi.
Nói là làm, Taehyung mắt thấy thức ăn đều dọn lên đầy đủ liền vồ đến như một con hổ đói, cắm hẳn bản mặt đẹp trai nhất thế giới vào mâm cơm. Sau đó không cần biết bữa cơm này ai bỏ công nấu, chén bát chốc nữa ai bỏ công rửa, bắt đầu giở trò lưu manh.

KookGa | Daegu khô cằn và Busan êm dịuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ