Chap 48

819 73 21
                                    

Rời khỏi nhà Qri, tôi vô định không biết phải đi về đâu. Tôi thấy sự thống khổ của hai người bạn quan trọng nhất cuộc đời mình, cũng thấy được tình yêu tàn nhẫn và tuyệt vọng thế nào. Tôi luôn nghĩ họ là hai người vui vẻ, luôn sống vô ưu vô lo nhưng không biết ẩn đằng sau đó là những nỗi đau như vậy, Eunjung đã như vậy, mà Qri cũng không khá hơn. Chúng tôi sống thật vất vả, thật mệt mỏi, đều vì sinh tồn mà giãy dụa, đều vì tình yêu mà mâu thuẫn.

Bất tri bất giác đã về đến nhà, bước vào cửa thấy mẹ đang lật qua lật lại mấy bộ áo khoác đông, thấy tôi về liếc mắt nhìn tôi một cái.

"Về thật đúng lúc, mẹ có mua cho cậu mợ, cho con hai bộ đồ, chút nữa con mang đi đi, bây giờ trờ lạnh như vậy, đừng để họ nhiễm bệnh''

"Mẹ chu đáo quá, sao trước giờ con không biết nhỉ?''

Tôi ngồi bên cạnh bà, ôm lấy vai bà.

"Hừ, con có bao giờ thèm quan tâm đến mẹ đâu mà biết''

"Dạ, mẹ nói sao thì đúng là vậy, có mẹ thật là tốt''

Mẹ lấy tay đẩy cánh tay tôi ra, trừng mắt liếc nhìn tôi, không thèm để ý hỏi tôi.

''Về đây làm gì?"

"Con biết là mẹ đang nhớ con cho nên về gặp mẹ''

"Tôi nhớ cô? Bớt nói nhảm đi, cô có hiếu từ khi nào vậy hả?"

Khuyết điểm lớn nhất của mẹ tôi là nghĩ một đằng, nói một nẻo, rõ ràng là trong lòng mừng rỡ mà còn có thể nói ra miệng những lời sắt đá như vậy, lại còn giả vờ như thật.

"Con không có hiếu với mẹ thì có hiếu với ai chứ? Con chỉ có một mẹ thôi''

Tôi cầm quần áo lên, cao giọng.

"Có hiếu thì nhanh đi tìm người kết hôn đi, đã sắp ba mươi rồi còn ở nhà, nhìn thật chướng mắt''

Mẹ lại bắt đầu thúc giục, tôi tiến lại vòng tay ôm bà, bộ dạng hết sức lấy lòng.

''Mẹ à, kết hôn chứ có phải nuôi heo đâu, đâu phải cho hai con ở chung chuồng thì thành một cặp, cho dù muốn cưới xin thì cũng phải có tình cảm đúng không? Làm sao lại có người như mẹ chứ, nghĩ gì không nghĩ, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đem con gái của mình cho người ta. Con chỉ mới hai mươi tám, tuổi ba mươi vẫn còn xa lắm, sau này con không muốn lập gia đình, không muốn rời xa ba mẹ, con ở nhà chăm sóc hai người, như vậy cũng tốt mà''

Tôi dán người vào lưng mẹ, hai tay ôm eo của bà, mẹ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của tôi, thở dài.

"Jiyeon à, mẹ cũng không muốn con lập gia đình đâu, nhưng phụ nữ vẫn phải tìm một chỗ dựa, mẹ và ba không thể sống cùng con cả đời, con có người chăm sóc, về già sẽ không thấy quạnh quẽ. Mẹ đã sống gần hết một đời người rồi, con vẫn như vậy thật làm mẹ lo lắng''

"Mẹ..."

Tôi hiểu được nỗi khổ tâm của người làm mẹ, cũng biết được tình mẹ thương con không gì so sánh được.

"Haizz, mấy đứa này không biết đang nghĩ gì, một đám đều không muốn kết hôn''

"Hiện giờ đang có trào lưu độc thân, một người sống tự do, giống như mẹ và ba, xa nhau một chút lại thấy nhớ, ăn không ngon, ngủ không yên, đi chơi cũng không vui, thật phiền phức''

[MinYeon] Chờ Người Nói Tiếng YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ