"Em xin lỗi.", Tsuna có lẽ phải ngẩn người một lúc khá lâu mới có thể tiêu hoá được hết câu nói của Ryohei, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra," em sẽ chẳng thể nào cho anh một đáp án hài lòng ngay bây giờ."
"Anh biết, như vậy là đủ rồi.", có thể nói hết ra tâm sự của bản thân đã làm cho hắn một phần nào đó nhẹ lòng, Ryohei xoa xoa mái tóc nâu xù của Tsuna mà cười khẽ.
"Giờ thì....", bỏ tay khỏi đầu Tsuna rồi nắm chặt lấy tay hắn Ryohei hét lên đầy sức sống," hết mình đi mua đồ ăn thôi nào!!!"
Sau đó không kịp để Tsuna định hình kéo hắn chạy một mạch.
Khi ấy biểu cảm của Tsuna rất chi là vi điệu. Ngạch...ai nói cho hắn biết người vừa rồi với bây giờ là hai người giống nhau sao? Nhưng đây mới là người mà hắn yêu quý, một người anh trai vô ưu, vô nghĩ. Tsuna cúi đầu ý cười khẽ thoáng qua đáy mắt...còn về phần tình cảm của anh ấy có lẽ hắn nên một lần nữa nhìn nhận lại.
Thực ra thì Tsuna cũng không phải suy nghĩ quá nhiều, để có thể nói ra được những lời đó Ryohei hắn đã dùng sự khôn khéo cũng như chất xám cả cuộc đời mình rồi. Tương lai có muốn chưa chắc Tsuna đã có thể nghe qua lần nữa. Nhưng không thể không phủ nhận tình cảm của Ryohei dành cho Tsuna là thật lòng, dù cho nhiều người bảo Ryohei hắn ngu ngốc đến mấy,tuy nhiên mười năm cũng là một quãng thời gian dài để hắn hiểu ra một cách rõ ràng.
..........
"Để anh xách cho em.", Ryohei vươn tay có ý định xách túi đồ cho Tsuna.
"Không cần đâu anh.", Tsuna lắc đầu, cười nói," em cũng không có yếu đuối đến nỗi anh xách nổi túi đồ này. Mới lại anh còn có thể xách thêm được sao?", di chuyển ánh mắt đến người Ryohei, tay cầm một đống đồ, có chút bất đắc dĩ.
" ha ha...", Ryohei đưa tay gãi gãi đầu ngượng ngùng cười.
Tsuna phì cười lắc lắc đầu, nhiều lúc có chút ngốc nhưng lại làm người khác yên tâm.
Và rồi hai người nói chuyện vui vẻ với nhau trên đường về nhà. Đến nơi mở cửa vào nhà, chưa kịp bước thì vào bàn chân Tsuna có chút cứng nhắc. Hắn cảm thấy không khí ngôi nhà có chút cổ quái, liền đánh ánh mắt về phía Ryohei," anh cảm nhận được sao?"
Khẽ gật đồng, Ryohei mặt trầm ngâm nói," có chút lạnh lẽo.", làm hắn nhịn không được đánh rùng mình một cái.
Chẳng lẽ có chuyện gì không hay xảy ra? Tsuna suy đoán, nhưng cũng không đúng, nếu có chuyện không hay thì lấy tính cách của nhóm người thì nơi này đã sớm trở thành bình địa từ lâu rồi.
Mà cũng không cần phải suy đoán quá nhiều, không phải cứ vào là biết rồi hay sao? Tsuna nhún vai không suy nghĩ nữa mà cùng Ryohei bước vào nhà.
Vừa mới đặt chân vào phòng khách, Tsuna đã thấy được bầu không khí căng thắng đến lạnh lẽo trong đó.
"Lũ rác rưởi, đi mà không thông báo với ta!", Xanxus lười biếng gác chân lên bàn, ngược lại với dáng vẻ đó là khuôn mặt hằm hằm sát khí, giọng điệu âm u đến đáng sợ.
"Ngươi nghĩ chúng ta rảnh rỗi đến nỗi đi thông báo với các ngươi chắc?",Hayato cười lạnh đáp lại, căn bản hắn hoàn hoàn không bị dáng vẻ đó của Xanxus làm cho sợ hãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(KHR)(All27) Ảo Mộng
FanfictionTác giả: Nhược Yên Thể loại: KHR, All27 Tình trạng: hoàn thành Văn án. Được rồi, mở mắt ra Tsuna hắn phát hiện bản thân đã quay trở lại năm 14 tuổi rồi.