Chương 21: Giấc Mộng Kết Thúc

5K 389 75
                                    

Pít...pít....

Người con gái với mái tóc tím dài bịt một bên mất lặng lẽ thay chiếc ống chuyền nước. Thay xong đặt nhẹ người xuống ghế thì thào," bossu bao giờ người mới tỉnh lại đây?"

Người đã ngủ rất lâu rồi, vì sao đến tận bây giờ vẫn còn nhắm mắt ngủ ngon giấc đến như vậy?

"Chrome-san, nếu mệt thì cháu nghỉ ngơi đi.", Nana dịu dàng lấy khăn ướt lau mặt cho Tsuna rồi nói với Chrome, đáy mắt hiện lên một vài nết nhăn của năm tháng. Xoáy sâu trong đó khó phát giác nỗi tang thương và sự mệt mỏi.

Chrome lắc đầu nói," cháu không sao."

Bỗng trên giường bệnh người con trai nằm đó ngón tay động đậy khẽ, Chrome và Nana đều nhận thấy thì mở to mắt không giấu nổi sự vui mừng.

Người trên giường bệnh lờ mờ mở đôi mắt nặng trịu, quang mang chi sắc phản chiếu lấy ánh nắng. Nhíu chặt lại bởi không thể thích ứng kịp thời.

Hắn hình như đã ngủ một giấc rất lâu rồi thì phải? Mà không phải hắn đã chết rồi sao? Chính hắn đã dùng súng kết liễu bản thân mình.

Hắn không nhớ nỗi nữa....hắn phát hiện bản thân bản thân hình như đã quên như rất nhiều thứ. Tựa như...

Nghĩ đến đây đại não hắn một đại lượng tin tức bùng nổ, hành loạt những hình ảnh xen kẽ chấp vá lấy nhau. Hắn ôm đầu rên rỉ trong đau đớn, môi cắn chặt đến bật máu, hắn đau quá.

"Tsu-kun! Tsu-kun!", Nana thấy vậy thì hoảng loạn, bà không biết được nguyên nhân do đâu mà Tauna với tỉnh dậy lại ôm đầu đau đớn đến vậy.

"Bossu!", đến ngay cả Chrome cũng sợ hãi không kém.

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tsuna cố gắng ngước đầu lên, nhìn thấy dung nhan thân thuộc trong quá khứ, hắn nghẹn ngào," mẹ!", hắn không nằm mơ đi? Hắn cứ ngỡ cả đời này không được gặp Nana nữa, cả đời này cũng không còn được gặp gỡ ánh mắt ôn nhu đi theo hắn từng năm tháng trưởng thành kia.

"Là mẹ đây.", Nana cười khẽ, ôm chầm lấy Tsuna dịu dàng vỗ về tựa như trở lại những ngày mà Tsuna vẫn còn bé," không sao hết, không sao hết. Mẹ vẫn ở đây bên con.", hoá ra từ lúc nào nước mắt Tsuna đã rơi xuống, hắn ôm chặt lấy Nana nức nở hệt như một đứa trẻ. Một người con vẫn chẳng thể nào trưởng thành nổi trong mắt Nana.

"Con xin lỗi....con xin lỗi...", Tsuna không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi trong vô thức. Hắn biết hắn sai nhiều lắm, hắn đã chẳng làm tròn bổn phận của một người con. Đã vậy còn làm cho Nana khóc quá nhiều vì hắn, tí nữa thôi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nụ cười lúc nào cũng vô tư của Nana vì hắn mà thay thế vào đó là nỗi đau đớn.

"Mẹ biết.", Nana mỉm cười ôn nhu nói, ngay từ ban đầu một chút bà cũng chưa từng trách qua Tsuna, có trách thì trách bà đã không ở bên Tsuna lúc hắn cần nhất. Người làm mẹ như bà lúc ấy chỉ bất lực khóc trong thi thể lạnh băng ấy.

(KHR)(All27) Ảo MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ