Chương 21: Đối đầu (1)

295 9 8
                                    

DongHae kể từ lúc nhìn thấy Hyuk Jae như vậy, à không, phải là nhìn thấy Vô Tình thì cứ ngây ngẩn cả người. Còn HyukJae thì mặc kệ tiếng ông anh đang léo nhéo bên tai, tắt luôn điện thoại. Cậu lao lại chỗ DongHae đang ngồi.

"DongHae à, anh có sao không??"

Cậu lần lượt xem xét một lượt vết thương trên người anh. Trên đầu có một vết thương do va đập, máu đã khô lại nhưng hình như vẫn không ổn lắm. Cậu đưa tay lên sờ sờ.

"Là do tai nạn lúc cố chạy trốn, chỉ bị ngoài da, không sao đâu." DongHae thản nhiên nói.

"Chảy máu nhiều như thế này."

Cậu lo lắng muốn chết. Vừa nhìn thấy anh bị thương thôi hai mắt đã đỏ ửng. Những vết thương trên người anh thì không sâu nhưng lại rất nhiều. Cậu hết kiểm tra sau lưng anh lại xắn ống tay áo của anh lên để xem.

HyukJae xót xa hỏi: "Chúng không cho anh ăn hay sao? Lại còn gầy như thế này."

"Vô Tình thiếu gia." DongHae gọi cậu.

Còn cậu, bây giờ mới nhớ ra mình không phải đang là Lee HyukJae mà là Vô Tình. Nãy giờ cậu đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc rồi.

"Vô Tình, đã lâu không gặp. Không ngờ có thể gặp em trong hoàn cảnh này." DongHae đưa một tay lên, ý muốn bắt tay với cậu.

"Bây giờ là lúc nào rồi, anh có muốn thoát khỏi đây không hả?" Đã là Vô Tình rồi thì bây giờ cũng phải dùng cách nói chuyện của Vô Tình thường hay nói chuyện với anh thôi.

"Em đi ngang đây rồi nhìn thấy tôi hay sao? Hay là có thứ gì ở đây mà em muốn lấy? Nếu vậy thì chuyện của tôi em lo làm gì? Em từng nói không cần tôi thương hại, bây giờ lại thương hại tôi. Đây là phong cách của Hư Vô hả?" DongHae nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời.

Cậu hoàn toàn cạn lời. Là lúc nào rồi mà anh còn ở đây lôi chuyện xưa ra giận dỗi. Cậu giận run cả người. Tại sao cái tính khí kì quặc kia lại bộc phát ngay lúc này??

“CẠCH...”

Bên kia bức tường có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân. Cậu dò xét một lượt căn phòng rồi chạy lại ngay vị trí bức tường xoay lúc nãy. Vừa kịp lúc, vù một cái cậu lại trở lại căn phòng ban đầu, vậy là đã có ai đi vào căn phòng bên kia. Cậu áp tai vào tường để nghe.

"Anh vẫn ổn chứ anh yêu. Ây da, sao bọn chúng lại nặng tay thế này? Em đã dặn là vừa phải thôi mà."

Giọng nói đáng ghét này còn có thể lẫn đi đâu. Quả nhiên là Seo JuHyun còn sống.

"Nhìn xem, nếu anh chọn em thì anh có phải bị như ngày hôm nay đâu. Vậy mà anh dám bỏ rơi em, dám chặn mọi đường sống của em. Anh nghĩ là em không thể phản kháng à? Đàn ông muốn có được em đầy cả thế giới này. Anh nghĩ là em không thể tìm một người tài giỏi hơn anh à? Anh nghĩ anh là ai?"

HyukJae mơ hồ đoán được sự việc. Thì ra Ahn JaeHyun là điểm tựa mới của cô ta. Chỉ không ngờ là cô ta lại dùng đến cách giả chết để làm ra loại chuyện như thế này? Còn Ahn JaeHyun tại sao lại có thể dung túng cô ta đến như vậy?

"Anh đừng tưởng im lặng vậy là xong. Anh có biết anh im lặng vậy trông anh hèn lắm không?" Có vẻ cô ta đang bực tức lắm.
DongHae vẫn tuyệt nhiên giữ im lặng.

[HaeHyuk] Tears of the seaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ