Chương 1 : Cuộc sống của cô ấy

344 8 1
                                    

         Từng mảng màu lờ nhờ chen chúc trong cái màu đen tưởng như bao trùm tất cả. Phúc đã quá mệt rồi và cô không còn đủ sức để vùng vẫy nữa. Vì dù sao, cho dù có phản kháng thế nào, hắn cũng sẽ nhanh chóng áp bức và điều khiển mọi hành động của cô, như một con rối lôi ra để đùa giỡn. Cô đã hiểu được điều đó từ lâu, ngay sau 2 tuần kể từ khi hắn thình lình xuất hiện trong cuộc đời cô.

         Cô cũng vài lần cố gắng phản kháng lại nhưng không được. Hắn dường như thích việc thao túng mọi thứ. Cô uể oải lết người trên tấm ga giường nhàu nát, toàn thân vô lực. Nhưng kéo được cơ thể ra đến mép giường, đã quá mệt, cô ngã gục xuống, nằm bất động. Bây giờ là 3 giờ sáng, trời vẫn còn nhuốm một màu  đen, xen lẫn với thứ ánh sáng trắng vàng nhàn nhạt của ánh điện đèn đường lòa mờ trong cơn mưa phùn đầu năm kéo dài không dứt. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Những hạt mưa trắng xóa, vẫn rơi, cứ rơi mãi, mang đến cho cô một cảm giác ảm đạm vô cùng. Cô thấy cuộc sống của mình cũng mệt mỏi, ảm đạm và  bất lực.  Cứ nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, đôi mắt cô đã mệt, và cô lại dần chìm vào trong giấc ngủ...

       Lúc cô tỉnh lại lần nữa đã là 5 rưỡi sáng, những tia nắng đầu ngày yếu ớt chẳng thắng được độ dày của tấm rèm treo cửa và lớp kính đã dính đầy bụi và những giọt nước mưa. Trời vẫn lạnh và âm u, và dù cho toàn thân nhức nhối, cô vẫn phải tỉnh dậy, mệt mỏi mở mắt, nằm im trên giường hồi lâu. Rồi sau tầm 3 phút, cô cũng mệt mỏi ngồi dậy. Đêm hôm qua cô đã mơ một giấc mơ, mà giờ đây tỉnh lại tất cả quả nhiên : vẫn là MƠ !!! Cô bước xuống giường. Đi lại phía gương. 

       Có kẻ đã thay áo cho cô... Và Phúc nhận ra ngay chiếc áo này chính là chiếc áo Triêu Dương đã tặng vào sinh nhật thứ 18 của mình... Bộ dạng của cô thật thảm hại... vốn dĩ đã không thể mặc nổi chiếc áo này nữa rồi. Và cô còn cảm thấy đau buồn hơn  khi hắn là kẻ đã thay áo hộ cô...

       Rồi cô ngồi thụp xuống, gục đầu lên đầu gối, người run lên. Và ngay khoảnh khắc đó, không biết từ đâu ra, từng chiếc lông quạ đen kịt một màu rơi xuống, lã chã như những giọt nước mắt. Cô vẫn ngồi bất động, ôm lấy đầu gối. Tuy nhiên... đôi mắt cô ráo hoảnh, chỉ còn lại  đôi quầng thâm dưới mắt ngày càng thêm đậm. 

                                                                                    *

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

                                                                                    *

       Cô cởi từng chiếc cúc áo rồi nhanh chóng giục nó vào chiếc thùng rác gần đó.

Con Ác Quỷ Có Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ