Chương 4 : Triêu Dương đâu rồi ???

93 4 0
                                    

       Cô bước vào lớp. Ngồi xuống ghế. Cảm giác của cô mơ hồ như có làn sương trắng mỏng bao vây. Ly ở bên cạnh cô. Lịch kịch sắp đặt bàn ghế. Ngay cả khuôn mặt Ly cô cũng không nhìn rõ nữa rồi.

     Ánh nắng hắt qua ô cửa sổ trên tầng ba trường học. Mờ ảo, chẳng rõ ràng... Ly bỗng quay ra chỗ cô, nói vài câu chuyện phiếm, rồi bỗng dưng cất tiếng hỏi :

     - Này, Phúc...

    - Uhm... - Phúc đang lúi húi thu dọn nốt các vật dụng trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ly đang ở bên phải cô. 

     - Anh Triêu Dương mấy tuần nay đã không xuất hiện tại giảng đường rồi đấy. Cậu có biết anh ấy đi đâu không? 

Lời nói của Ly vang vọng khắp chốn, dường như đâm xuyên qua đầu óc cô, khiến cái đầu nhỏ của cô choáng váng. Cô giật mình, lắc đầu bối rối.

" Là anh ấy đã biến mất sao  ... ??" " Anh ấy đi đâu rồi? " " Sao mình lại không biết?" " Anh ấy đi đâu mà lại không báo với mình???"

Trong đầu cô bị bủa vây bởi hàng loạt những câu hỏi, đã khiến cô mất ngủ hàng đêm. Lúc nào cô rơi vào trong giấc ngủ, cô cũng cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong một dòng nước lạnh buốt đâm xuyên qua xương tủy. Và khi tỉnh dậy chỉ còn là một cảm giác mơ hồ. Không lạnh, nó ấm lên bởi ánh nắng, nhưng làn sương mù vẫn dày đặc bao vây cô. Bao vây đầu óc cô, mắt cô, bao vây lấy cả cơ thể cô. Và khi đêm đến, dòng nước ấy lại ào về như cơn lũ...

"... Ly à...tớ... ... ..."

...

Ngay tại lớp học này, khi cô đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, cô cảm thấy hàng loạt  ánh mắt khác nhau đổ dồn về phía cô. Cô không sợ, chỉ thấy mệt...

  - Cậu nói cái gì vậy ??? Sao cậu có thể gi... - Ly giật mình vì lời mình sắp nói, liền nhanh chóng ngậm miệng lại. Nhưng cô bạn của Ly thì lại tiếp tục khẳng định lại lời nói của mình :

  - Tớ đã gi...hmm...- Ly nhẹ nhàng lấy tay che miệng Phúc, trên khuôn mặt cô toát lên vẻ nhẹ nhàng hiếm thấy, cô bảo Phúc rằng :

   - Phúc mấy hôm nay chắc là mệt lắm rồi. Có phải đó là những gì xảy ra trong giấc mơ của cậu không ? Hay tớ dẫn Phúc xuống phòng y tế nhé.

    Cũng có mấy tiếng bỗng dưng kêu lên đồng tình  :

    " Đúng rồi đấy Phúc, chắc chắn đó là mơ thôi" ; " Cậu mấy hôm nay chắc là mệt mỏi lắm"; " Phúc làm gì mà làm loại chuyện ấy." 

" Cuối giờ rồi, hay Phúc cứ về đi. Ở đây bọn tớ trực nhật hộ cho. Đừng lo. " ; " Uhm, để tớ đưa Phúc về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

 Một cậu trai đi ra đề nghị đưa Phúc về nhà nhưng Ly từ chối :

 " Để tớ đưa cậu về nhà nhé."

 " Cảm ơn các cậu. Vậy... tớ về nhé."

     Cửa lớp học mở ra, và cô bước ra. Mọi hoạt động của các thành viên trong lớp đều như dừng lại, trong một phút...hai phút... cho đến khi cô đã đi xa khỏi căn phòng lớp học.

Con Ác Quỷ Có Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ