Quản lý gọi cả nhóm đến phòng tập, dợt lại vũ đạo cũ để chuẩn bị cho concert sắp tới.
Trên đường đến công ty, trên chiếc xe vốn dĩ đầy ấp sự hào hứng vui vẻ nay đổi lại chỉ còn là tiếng thở dài của Joohyun kèm theo ánh mắt lo lắng gởi ra khỏi khung cửa kính của Seungwan và Sooyoung. Bọn họ rốt cục cũng chẳng thể nói gì với nhau như bình thường nữa. Không gian căng thẳng từ khi vụ việc này xảy ra luôn luôn ngự trị quanh quẩn cả nhóm.
.
.
."Hai người làm gì vậy ?"
Sooyoung lên tiếng, cả ba người bọn họ ngạc nhiên kèm theo bàng hoàng khi thấy Seulgi đang nằm đè lên người Yerim và hai người cũng chưa có dấu hiệu tách nhau ra.
Bề ngoài an tĩnh như vậy không đồng nghĩa với việc Joohyun không để tâm, chị vơ tay nắm lấy cổ tay của Seungwan, mỗi lúc nắm một chặt hơn đến nổi Seungwan phải nhắc nhỡ chị rằng cậu ấy đang bị đau chị mới chịu buông ra.Seulgi nghe thấy liền quay đầu nhìn thấy Joohyun đứng đó, em vội vàng đứng lên sau đó là đến lượt Yerim.
Yerim bắt đầu ấp úng.
"M...mọi ...người đến rồi sao ?"
"Tập thôi." - Joohyun lạnh lùng lên tiếng rồi đi lướt qua tất cả mọi người để đến máy phát nhạc bật lên đại một bài nào đó rồi ra lệnh cho mọi người tập hợp đội hình.
Dù cho có giận hờn, giả vờ lạnh lùng như thế nào Bae Joohyun đó cũng không thể che đậy được sự hục hẫng đang dâng trào trong lòng mình. Đôi mắt ấy cứ hết lần này đến lần khác bị lấp đầy bởi những màn nước mỏng thật sự chị ấy đã rất đau lòng.
Bae Joohyun phải kiềm chế lại !!!
Câu nói luôn văng vẵng trong đầu chị từ đầu buổi tập đến khi kết thúc và trở về nhà.
Trong lúc tập mọi người cũng không còn đùa giỡn như trước nữa, ai cũng tập trung vào bài diễn, có lẽ ai cũng muốn tập thật nhanh để về nhà, để thoát khỏi cái không khí trì trệ này thật nhanh.
Chân Seulgi có vấn đề mấy hôm nay rồi, từ hôm Yerim nói với mọi người là thấy Seulgi đau chân đến nay cũng đã vài ngày rồi nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Lần này không xong rồi, em ấy vừa tập nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm, đôi lúc lại thấy Seulgi nhăn mặt vì quá đau.
Em ấy không chịu nổi nữa, vốn dĩ không muốn Joohyun thương hại mình nên mới cố gắng chịu đựng không gục xuống sàn nhưng giờ không thể nữa. Em gục ngã xuống sàn một cái rõ đau, vừa ôm chân vừa nghiến chặt răng ngăn cho bản năng bắt mình phải thét lên thật to. Nhìn em ấy lúc đó đau đến rơi hết cả nước mắt rồi nhưng vẫn bảo là vẫn còn chịu nổi trong khi đứng lên còn không nổi.
Mọi người kéo đến bên cạnh lo lắng rất nhiều, người thì đi gọi cho quản lý, người thì gọi cho xe cấp cứu, người lại lật đật với cái chân đau của Seulgi. Chỉ có một người duy nhất đứng đó và lặng lẽ nhìn mọi người đang tấp nập chạy ngược xuôi. Bae Joohyun không biết nên làm gì nữa. Nếu bây giờ chị tiến đến một bước bức tường an toàn mà chị đã vừa xây dựng sẽ sụp đổ, sẽ chẳng thể cứu vãn được nữa. Nhưng nếu chỉ đứng chôn chân một chỗ như vậy Seulgi đã đau lại càng đau thêm. Chị không thể chịu được khi phải nhìn em ấy vật vã với nước mắt như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Elle est mon amour ~ {Seulrene - Red Velvet}
Fiksi PenggemarSẽ đến một ngày... Có ai đó hỏi tôi Bae Joohyun là ai ? Tôi sẽ mạnh dạng trả lời với họ rằng: "elle est mon amour" - "cô ấy là người yêu của tôi"