Nhà họ Tô mở cửa hàng bách hoá rất kỳ lạ.
Còn cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào thì rất khó diễn tả.
Trong nhà, bà Tô cầm chổi lông gà trong tay, thao túng quyền hành như chính trị, kinh tế, ngoại giao , thường xuyên dùng quyền trượng là cây chổi lông gà để tiến hành thống trị và đàn áp một cách tàn bạo vô nhân đạo đối với các thành viên trong gia đình.
So với bà Tô hách dịch thì ông Tô lại là người chồng mẫu mực điển hình, có điều sự mẫu mực hơi bị quá đà, nhẫn nhịn chịu đựng đến mức không giống đàn ông cho lắm, lúc đi làm thì cần mẫn, về nhà lại vùi đầu vào việc nhà, khi phụ nữ nói chuyện thì không xen vào nhưng đời tư bí mật của mình đều nói ra hết, tối ngủ muộn, sáng dậy sớm, đi làm không trò chuyện với nữ giới, tan sở về ngay nhà, không có thẻ ngân hàng riêng, hút thuốc chui vào nhà tắm, tuyệt nhiên không làm phiền đến ai. Địa vị của ông trong gia đình thấp đến mức thảm hại, đến hàng xóm láng giềng cũng không nhịn nổi, thường xuyên tiến hành giáo dục ông một cách thương hại lẫn tức tối. Ngôi nhà hơn trăm mét vuông, mà vùng đất riêng của ông chỉ là cái nhà vệ sinh ba mét vuông, lại còn thường xuyên bị người khác chiếm đóng, thân phận hèn mọn như thế mà còn không chịu vùng lên làm cuộc cải cách gia đình, khí chất đàn ông quả đã bị ăn sống nuốt tươi sạch sẽ.
Nhưng ông Tô có vẻ rất khó cải tạo, không hề quan tâm đến phong đội gì gì đó của đàn ông, vẫn ngang nhiên chiếm đóng nhà vệ sinh, nhẫn nại sống qua ngày.
Một gia đình đáng sợ như thế thì sinh ra một đứa con gái tính cách thế nào khỏi cần nghĩ mọi người cũng biết.
"Đã bảo đừng khóc, nức nở cái gì??? Chuyện có to bằng trời, chị đây cũng giúp em gánh vác, có mấy đồng bạc mà sợ chị đây không biến ra được à, xì!"
Một tràng đối thoại qua điện thoại rất thô lỗ vọng ra từ cầu thang trong đêm khuya vắng.
"Chị cảnh cáo em, nếu còn dám bảo vệ tên khốn đó thì chị sẽ ngắt đầu hắn xuống làm bóng đá chơi. Tên khốn, ăn cho đã rồi không chịu nhận, buổi tối em kiểm tra thử, mặc kệ nó có chính xác hay không!"
"..."
"Sợ sợ sợ, sợ cái khỉ ấy, lúc chơi bời sao không sợ đi, đừng rên rỉ nữa!"
"..."
"Trời, yên tâm, mẹ chị nhiều nhất là lột da chị một lần thôi, dù sao cũng chẳng phải lần đầu chị cướp cửa hàng nhà mình. Được rồi, ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều!"
Nói xong, cô gập mạnh điện thoại lại, rón rén ngồi xổm xuống, thoắt cái không còn khí thế hùng hổ ban nãy nữa, mà khom lưng lại mở cửa vào nhà như ăn trộm, cô lẻn vào trong, cởi giày, đang định chuồn về phòng thì thấy một cây chổi lông gà đột ngột quất đến từ bên trái, cô nghiêng đầu để tránh đòn, nhưng ai ngờ lần này mẹ cô đã hạ quyết tâm ra tay không nương tình, xử phạt đứa con ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng này, nên đã cầm cả hai cây chổi lông gà, trái một cái phải một cái múa may, cô chưa kịp đứng vững thì mông đã hứng gọn một đòn, đau thấu trời xanh.
"Ui da, mẹ ơi!!!"
"Tô Gia Áo! Mày còn biết tao là mẹ à? Cướp cửa hàng để chăm sóc đám đàn em. Xem điệu bộ của mày kìa, ăn mặc rách rới, mặt tô vẽ như bảng tô màu. Mày muốn chết hả!"
"Đâu có, mốt mới mà, nữ tính đấy, mẹ không hiểu rõ nữ tính là gì đâu!"
"Mày bảo mẹ mày không nữ tính à? Bố mày còn không dám nói với mẹ như thế, muốn tạo phản hả?"
"Bố con thì làm sao biết được thế nào là nữ tính, bố còn nghĩ lúc phụ nữ khô khan mới là nữ tính ấy chứ. Mẹ lại áp đặt cái thứ quy tắc nhảm nhí vớ vẩn chẳng ra sao của tộc chúng ta lên người bình thường như con, xì! . Thời buổi này còn có đàn ông nào trong sạch, dịu dàng hiền lành nữa đâu, lại còn nữ tôn nam ti, tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tòng nữ. Vớ vẩn! Nói ra khéo người ta lại tưởng thần kinh thì nguy!"
"Đồ quỷ, mày bây giờ cứng cáp rồi chứ gì? Dám đấu khẩu với mẹ hả?" Lại thêm một trận đòn.
"Vốn là thế mà! Nếu không phải mẹ thì con đâu đến nỗi tới giờ vẫn chẳng có ma nào thèm, thế giới này làm gì có chàng trai nào chịu đến ở rể nhà gái nữa!"
"Quy tắc là quy tắc, quy tắc tộc Đông Nữ chúng ta đã quy định như thế, mày cứ suốt ngày chơi bời với đám nhóc kia mới không tìm được đàn ông tốt đấy, đứa nào cũng xem phụ nữ như quần áo mặc một lần rồi vứt, nếu thật lòng thì tại sao không chịu gả đến nhà ta?"
Ôi! Lại nữa rồi, mỗi lần mẹ con cãi nhau xong, cuối cùng vẫn lại chạm đến nghi vấn thiên cổ này, cô cũng chẳng buồn tranh cãi với bà mẹ đầu óc cổ hủ này nữa, tộc Đông Nữ vớ vẩn, cái gì mà thị tộc mẫu hệ, nữ tôn nam ti, cái gì mà phụ nữ nắm quyền, phụ nữ là tài sản quý báu, đàn ông phải gả về nhà gái. Tưởng mình vẫn sống trong cái Nữ Nhi Quốc hay sao, nhà cô cũng chẳng phải tỷ phú giàu có gì, cứ giữ điều kiện quỷ quái này chắc đàn ông sẽ sợ mà chạy mất dép, chẳng trách cô em dưới trướng đều cược rằng cả đời này cô muốn tìm được anh nào cũng rất vất vả.
Nữ Nhi Quốc: Nơi mà thầy trò Đường Tăng đi qua , phụ nữ làm chủ .

BẠN ĐANG ĐỌC
[ Hài ]~ VỊ HÔN PHU BẤT ĐẮC DĨ _ TINH DÃ ANH ~An Dật post
RomansaĐây là bản tiểu thuyết của truyện tranh [ Thiên giáng hiền thục nam ] Tô Gia Áo, một cô gái thời đại mới có tư tưởng và địa vị tân tiến, lại lâm vào tình trạng dở khóc dở cười. Chẳng hiểu vì sao trên trời lại rơi xuống một vị hôn phu rất xinh đẹp, h...