"tôi vào phòng nhé?"
jungkook tròn mắt huơ huơ tay nhỏ trước mặt taehyung, nó không hiểu bởi vì tự dưng nhận kẹo xong nhóc đứng như tượng nhìn chằm chằm nó. nhận ra mình đã đứng như vậy được một lúc, cũng không mời jungkook vào phòng. taehyung liền nhanh chóng ngoảnh mặt sang nơi khác, xoay lưng đi vào trong.
jungkook nhanh chóng cất bước vào phòng cũng may là taehyung kịp phản ứng chứ nếu không sẽ khiến nó được một phen hú hồn, còn tưởng là nhóc đơ ra đó luôn rồi. mà thôi, bỏ qua vấn đề đó. jungkook nhìn chằm chằm vào mấy con đồ chơi siêu xe trên kệ, nhỏ nhỏ mà xinh quá. bàn tay nó táy máy, nhịn không được liền đưa lên định chạm vào, lấy xuống xem thử, ai dè bị một câu nói của taehyung làm cho giật mình, nhanh chóng rụt tay lại.
"cậu là người ngoài đầu tiên tôi cho vào phòng, giữ trật tự một chút. tôi biết là phòng tôi đẹp nhưng không được phép tùy tiện chạm vào."
"ai thèm chạm." nó chột dạ bĩu môi, nghĩ chỉ có một mình nhóc có phòng đẹp thôi sao? thật ra nó cũng có, nhưng mà hơi bừa bộn một chút xíu thôi.
"rõ ràng là định chạm vào đồ của tôi, chối gì chứ?" kim taehyung liếc mắt nhìn, tưởng âm mưu của nó nhóc không biết chắc?
jungkook hừ một tiếng, nó chỉ định xem qua mà thôi. không ngờ bàn tay của nó lại cứ không để yên được, vô tình quơ quạo, ai mà ngờ được điều tồi tệ xảy ra. một chiếc xe đồ chơi nhỏ trên kệ đột nhiên bị jungkook quơ tay trúng mà rơi xuống, đập vào thành tủ rồi va mạnh xuống dưới sàn. sẽ không có gì xảy ra nếu bánh xe của chiếc đồ chơi đó không văng ra ngoài, cùng với một số chỗ bị móp méo. taehyung bất động đứng nhìn chằm chằm vào con xe mô hình nhỏ yêu thích nhất của mình, còn jungkook vốn đã bị hình ảnh trước mặt doạ cho sợ.
"taehyung... tôi không có cố ý đâu, thật đó."
đột nhiên ánh mắt sắc lẹm của taehyung chiếu thẳng vào mình khiến nó hoảng hốt tột độ. biểu cảm đó của nhóc, hệt như lúc đầu mới gặp mặt. thật sự không thoải mái, có điều gì đó khiến jungkook trở nên lo lắng. jungkook bối rối gãi đầu, thật sự là nó không hề cố ý gì đâu, chỉ muốn xoay người di chuyển qua chỗ khác thôi mà.
"tôi thực sự không có muốn phá đồ của cậu đâu, chỉ là..."
ai mà ngờ cái tay hư của nó lại gây ra chuyện này.
kim taehyung không đáp, nhún vai rồi cầm con xe đó lên để qua một góc tối, mặt không biểu cảm.
"xin lỗi, cậu... sẽ không giận chứ?"
jungkook chớp chớp mắt sợ hãi, chờ đợi câu trả lời của nhóc. bấy giờ nó mới hiểu, rốt cuộc vì sao cô taehee lại cảm thấy lo lắng mỗi khi nhóc họ kim giận. kim taehyung vẫn không nói gì dường như chiếc xe đồ chơi đó là một đồ vật vô cùng quan trọng với nhóc. nhưng jungkook lại trộm nghĩ, dẫu sao cũng chỉ là một chiếc xe nhỏ xíu, nó có thể mua lại đền sau. nó cho rằng nhóc đã tha lỗi cho mình vậy là jungkook ngồi xuống ghế trong phòng của nhóc, sau đó vẫy vẫy tay: "lại đây ngồi bàn bạc với tôi tí coi nhóc."
"nhóc? tôi cấm cậu gọi tôi là em hay nhóc đấy." kim taehyung lạnh lùng trừng mắt, ánh mắt hung dữ hướng về phía nó.
jungkook nhìn không chớp mắt, dĩ nhiên nó cũng biết khó chịu, cũng biết bực dọc. nhưng những điều đó nó chỉ nghĩ trong lòng, nếu nói ra có lẽ sẽ cãi nhau. huống hồ dường như taehyung đang rất giận dữ, nhóc cầm chặt chiếc xe đồ chơi trong tay lại cứ đăm đăm nhìn jungkook.
BẠN ĐANG ĐỌC
em nhỏ |1|
Fanfiction"cậu là người bạn duy nhất của tôi, không cần ai hết. có jeon jungkook là đủ rồi." . mình đăng tải lại, vì nó là kỉ niệm.