"Lùi về sau em mãi, tiếc nuối chiếc hôn trên bờ môi êm ái
Lòng còn đang say giấc, say giấc chiêm bao em cùng tôi lâu dài."
(Ghé qua- Dick×Tofu×PC)
.
Thời tiết luôn có cách riêng của nó để làm tròn nhiệm vụ một kẻ vô duyên. Trời nửa tháng không đổ mưa, thỉnh thoảng làm vài trận mây dọa người nhưng rồi tiết trời vẫn ráo. Cuối cùng, nó chọn ngay đúng buổi chiều lớp học nhảy do Kim Hanbin phụ trách chuẩn bị mang máy quay ra ngoài quay video dance in public mà đổ xuống rào rào một trận mưa. Mặc kệ cho ánh mắt buồn thảm của mấy đứa học sinh cấp ba hướng qua cửa kính chờ đợi một dấu hiệu mây tan, trời cứ âm u và mưa mãi đến khi ngớt dần cũng đã là buổi xế chiều, chẳng còn ai hứng thú với việc ra ngoài nhảy nhót nữa.Chủ studio, Kim Jinhwan, bước vào phòng tập khi cả bọn đang đứa ngồi đứa lăn trên sàn, cùng ăn bánh rán do Hanbin đã bất chấp lúc mưa phùn để chạy đi mua về. Trong ánh mắt mấy đứa nhỏ vẫn còn vương chút buồn nhưng cũng chưa đứa nào buồn đến mức bỏ ăn. Jinhwan bật cười thành tiếng khi cảm nhận thấy khí thế ăn uống hừng hực trái ngược hẳn so với vẻ mặt chán đời, thiếu sức sống của chúng nó. Nếu có đứa nào trông buồn thật ở đó thì đó chính là Kim Hanbin, người con trai lớn nhất phòng (trước khi Jinhwan bước vào) đang ngồi bệt trên đất, trán tựa vào gương tự đối diện với khuôn mặt mình trong đó, mãi đến khi một cô bé bảo làm như vậy sẽ bị mọc mụn thì cậu mới thôi. Jinhwan nói khi anh ngồi xuống cùng mấy đứa em, tay thò vào bao giấy lấy một chiếc bánh rán:
"Chủ yếu là do mấy đứa hay tạo nghiệp, đây là một pha trả nghiệp tập thể của lũ con giời tụi bây."
Nhân chi sơ, tính cà khịa. Câu nói này không dành cho Kim Jinhwan mà cứ để vậy thì lại phí. Vài đứa học sinh bật cười còn Hanbin thì muốn giật chiếc bánh của anh, đấy là cậu nghĩ thế chứ cậu không làm bởi vì cậu thấy lười. Cuối cùng, Hanbin chỉ đảo mắt buồn chán rồi chuyển qua mân mê gấu áo khoác của mình.
"Mấy đứa bao giờ muốn về thì cứ về đi nhé, ở lại cũng không đi quay được nữa. Tối nay ai rảnh thì họp trong group chat để xếp lịch mới."
Cậu lên tiếng sau khi đã nghe chán chuyện của mấy đứa nhỏ với anh Jinhwan về mấy xu hướng trên mạng dạo gần đây. Vài đứa dạ vâng với cậu rồi đứng dậy về ngay, vài đứa nán lại nói cho xong chuyện mới xách đồ rời khỏi. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Hanbin cùng người anh kết nghĩa, cậu thì vẫn lười đứng dậy còn anh thì ngó cậu xem đã chán đến chết được chưa. Jinhwan nói khi anh chuyển vị trí ngồi tới gần cậu:
"Đừng nói là chỉ vì không ra ngoài quay được mà chú đang lên kế hoạch tự tử đấy nhé."
Hanbin đưa đôi mắt thấp thoáng những tia mệt mỏi liếc anh rồi nhắm mắt lại, thở dài một hơi xong mới trả lời bằng chất giọng hơi lè nhè:
"Em cứ mệt sao ấy, hôm nay mưa có khi lại may chứ đứng cả buổi chiều để quản bọn nhỏ chắc chưa quay xong đã gục ngoài đó chết luôn rồi."
Jinhwan vừa mở miệng còn chưa kịp nói điều gì thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên khe khẽ khiến cả hai từ cuộc nói chuyện chuyển qua loay hoay tìm điện thoại mình. Dù sao thì Hanbin cũng biết anh định nói gì rồi, mà những điều như thế thì thôi không cần nghe cũng được. Cậu không tìm thấy điện thoại của mình trong người còn Jinhwan thì nói cho cậu biết đó không phải tin nhắn của anh sau khi đưa điện thoại từ trong túi quần ra kiểm tra. Jinhwan hỏi có cần anh nháy máy để giúp cậu tìm điện thoại không nhưng Hanbin lắc đầu rồi bò lại gần chiếc loa xách tay đặt cạnh máy quay, nhìn thấy thứ mình cần tìm nằm trên đó. Màn hình điện thoại vẫn còn sáng, cậu vừa đặt máy ngang tầm mắt để nhận diện khuôn mặt thì nhận ra người gửi tin nhắn đến là Kim Jiwon:
BẠN ĐANG ĐỌC
gluggavedur (bobbin/doubleb)
Разное"Em dạo này thế nào?" Hanbin kín đáo hít một hơi sâu vì chất giọng của Jiwon rồi đột nhiên lại cảm nhận thấy hương rêu sồi nồng đậm mà dễ chịu từ cơ thể người ngồi bên cạnh. Mình say rồi, Hanbin nghĩ thế và rồi dùng ánh mắt của một kẻ say thực thụ...