Một con đường đất bằng phẳng, hai bên cỏ dại mọc cao ngang eo. Hiểu Tinh Trần chậm chậm đi xung quanh, cố tìm lại vị trí cũ Tiết Dương nằm khi xưa. Nơi y đang đứng, có lẽ không gần nơi hắn, nên không ngửi thấy mùi máu tanh.
Xung quanh rậm rạp, mấy cây cỏ bị máu nhuốm đỏ một mảng. Tiết Dương nằm trên mặt đất, phát ra tiếng thở nhỏ, nhưng đủ để người thính giác nhạy bén như Hiểu Tinh Trần nghe thấy. Y hơi siết tay, hướng phía đó đi tới. Lần này tuy không bị thương nặng như trước kia, nhưng vẫn gặp nhiều khó khăn.
Mắt Tiết Dương khép hở, miệng lộ ra nụ cười ranh mãnh, nhìn Hiểu Tinh Trần đang đi về hướng mình. Chờ y kề ngay cạnh, mới nhắm mắt dưỡng thần. Khi nãy hắn sợ đến cả chuyện y cứu hắn cũng bị thay đổi, mới cố tình quan sát như vậy.
Ngoài ý muốn, Hiểu Tinh Trần đột nhiên cầm kiếm, chọc chọc vào người Tiết Dương, toàn chọc trúng mấy chỗ hắn bị thương, cực kì khó chịu. Y bị gì vậy chứ? Thấy Tiết Dương không động đậy, Hiểu Tinh Trần khẽ ngồi xuống, lầm bầm:
- Khi nãy còn nghe tiếng thở, chẳng lẽ giờ chết rồi? Thôi vậy, mang hắn đi chôn trước...
Sắc mặt Tiết Dương dần xuất hiện những biểu cảm kì quái. Hiểu Tinh Trần không lí nào không phân biệt được sống chết, còn hơi thở hay không! Hắn cũng đâu có nín thở!
Động tác Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng, bỏ kiếm sang một bên, cõng Tiết Dương lên vai. Vốn tưởng y định mang hắn đi chôn, hắn vội ho khan “ khụ...khụ...” hai tiếng, tránh cho y chôn thật. Hiểu Tinh Trần nhíu mày, lại nhỏ giọng nói:
- Hóa ra chưa chết...
Nghe được câu đó, Tiết Dương mới an lòng, cười tà nghỉ ngơi trên lưng Hiểu Tinh Trần. Tiếp theo, là y mang hắn đến Nghĩa thành rồi...
Nghĩa trang cô quạnh, phòng nhỏ của người gác trang cũng tối tăm, chỉ có một ngọn nến chiếu sáng. Tiết Dương được đặt nằm trên giường. Lần này không có A Tinh giúp đỡ, Hiểu Tinh Trần chỉ đành tự mình mò mẫm tìm vật dụng cần dùng tới. Có lúc không cẩn thận sẽ đụng đến một vài vật cản gì đó, khiến tay chân bị đau mấy chỗ.
Động tác của Hiểu Tinh Trần thật giống trước kia, vừa ôn nhu vừa dịu dàng, cẩn thận lau từng chỗ trên khuôn mặt dính đầy máu tươi của Tiết Dương. Y lấy ra lọ đan dược bên người, đút hắn nuốt xuống. Qua một lúc, Hiểu Tinh Trần tìm đến tay phải hắn, cầm lên muốn lau. Bất ngờ bị Tiết Dương nắm lấy không buông. Y giật mình, tay không hiểu vì sao nhẹ run run, dù trước kia từng xảy ra chuyện này.
Ánh mắt Tiết Dương tràn ngập thích thú cùng đắc ý, cổ họng bị thương, khàn khàn nói:
- Đạo trưởng, ngươi sao lại ở đây?
Vì tình huống gặp nhau bị thay đổi, hắn cũng đâu thể giả ngu hỏi “ngươi là ai?”. Hiểu Tinh Trần không như lúc đó, sẽ cười nhẹ một cái, chỉ đáp lại:
- Ngươi bị thương khá nặng, ta đưa ngươi về.
Tiết Dương “ồ” một tiếng, vẫn chưa thả tay Hiểu Tinh Trần ra, cầm một hồi:
- Đạo trưởng nhận ra ta sao?
Hiểu Tinh Trần suy ngẫm một lúc, nhỏ giọng nói:
- Ngươi là kẻ hôm trước ở khu chợ, nhất định đòi theo ta.
Nếu Tiết Dương là người bình thường, không biết đến Hiểu Tinh Trần, nhất định sẽ cảm khái. Vì y không nhìn thấy, cổ họng hắn lại đang bị thương, y vẫn có thể nhận ra.
- Đạo trưởng không hỏi ta tên gì sao?
Cứ cho là hai người mới gặp nhau thôi đi, vẫn nên biết tên một chút, dễ dàng xưng hô hơn. Nhưng Hiểu Tinh Trần vẫn như trước đó, không hề hỏi thân phận hắn nửa lời:
- Ngươi không muốn nói, ta hỏi cũng vô dụng.
Hỏi cũng vô dụng, nhưng không hỏi thì y cũng biết hắn là ai rồi. Chờ hắn thương thế lành lặn, lập tức kéo hắn rời khỏi Nghĩa thành. Mấy ngày này hắn bị thương, tạm coi như an ổn, không thể gây sóng gió.
Sau khi giúp Tiết Dương xử lí vết thương, băng bó lại cơ thể xong, Hiểu Tinh Trần hướng phía đại sảnh nghĩa trang đi tới. Ngoài đó có quan tài, y qua ngủ. Hôm nay không săn đêm nữa, y không muốn gây họa cho người khác. Mấy hung thi cấp thấp ở đây cũng bị diệt gần hết rồi.
Ngoài ý muốn, vừa ra đến cửa, Hiểu Tinh Trần đã bị Tiết Dương gọi lại:
- Đạo trưởng, ngươi đi đâu thế?
Bước chân Hiểu Tinh Trần chợt cứng, cũng không xoay người qua, đáp:
- Bên ngoài có quan tài, ta ra đó ngủ. Ngươi bị thương, ngủ trên giường đi.
Tiết Dương không ngại thương thế, đưa một tay gối ngang đầu, cười cười:
- Đạo trưởng, giường vẫn đủ chỗ. Ta không ngại ngủ chung với ngươi. Để đạo trưởng nằm trong quan tài, sao ta có thể ngon giấc chứ.
Nếu Hiểu Tinh Trần làm bằng thủy tinh, lúc này sẽ bị vỡ vụn trăm mảnh. Tiết Dương vừa nói gì cơ? Không lí nào lại thế? Y cứu nhầm người sao? Hắn còn hận không đâm chết y ngay, đừng nói đến chuyện nằm chung một chỗ lúc này. Hơn nữa, Hiểu Tinh Trần không biết Tiết Dương đã chuẩn bị bày trò gì để đối phó y, đề phòng thì hơn. Hắn ranh ma quỷ quyệt, bị thương nặng vẫn đủ sức làm chuyện xấu.
Hiểu Tinh Trần hơi cúi đầu, mặt hồng hồng bị đêm tối che đi:
- Không cần. Ta ngủ trong đại sảnh.
Giọng điệu trêu chọc vẫn chưa thay đổi, Tiết Dương nghiêng đầu:
- Lẽ nào đạo trưởng sợ ta làm gì ngươi sao?
Hiểu Tinh Trần phất tay áo, không nhiều lời nữa:
- Ngươi nghỉ ngơi đi.
Tiết Dương nhíu mày, chờ Hiểu Tinh Trần đi rồi, mới trầm tư suy nghĩ lại. Thật sự do hắn trọng sinh, nên y mới có thái độ như hiện tại sao? Mọi chuyện dường như bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Tiết Dương thay đổi, Hiểu Tinh Trần thay đổi, đến sự việc xảy ra quanh hai người cũng thay đổi. Hành động cùng lời nói của Hiểu Tinh Trần không đúng lắm. Với tính cách của y, ngày gặp lần đầu ở Lan Lăng thành, vẫn khá nhẹ nhàng ôn nhu với hắn, dù hắn lúc ấy chẳng khác gì một tiểu ác ma. Hai lần tương ngộ sau trọng sinh, y một chút dịu dàng cũng không chịu cho một người “mới quen biết”, trong khi đối xử với mọi người vẫn ôn nhu như thế... Nhưng hồn phách y vỡ vụn, sao có thể trọng sinh được chứ...? Có trọng sinh, cũng là hận hắn, ghét hắn, sẽ không cứu hắn về.
Tiết Dương nâng bàn tay chỉ có bốn ngón lên, quan sát cẩn thận một hồi, đột nhiên cười quái dị.
“ Hiểu Tinh Trần, lần này ngươi lại xui xẻo nữa rồi ”
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đồng Nhân ] [ Trọng Sinh ] [ Tiết Hiểu ] Liễu Khước Ký Vãng
Short Story" Tiết Dương, ta đưa ngươi đi... Từ nay về sau, không còn Minh Nguyệt Thanh Phong, cũng không còn Thập Ác Bất Xá... Năm rộng tháng dài, Hiểu Tinh Trần nguyện một đời chờ Tiết Dương tỉnh lại..." Tựa như nhiều năm trước đó, hắn cũng từng chờ y tỉnh lạ...