Trong nhận thức của tất cả mọi người, thành phố luôn là một nơi huyên náo, người đông đúc, xe cộ rất nhiều, chuyện xảy ra cũng quá nhiều. Nhưng hai buổi tối ngồi ngây người ở Đế Đô, Trần Ngư lại cảm thấy buổi tối ở thành phố này lại yên tĩnh đến vậy, bãi cỏ được chăm sóc tỉ mỉ nhưng dường như không có sự sống bên trong, đôi khi chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng ve kêu, mà còn không to bằng tiếng dế kêu ở thôn Đại Mộc.
Trần Ngư cầm một chiếc đèn pin nhỏ, khoác chiếc túi vải ông lão cho trên vai, lặng lẽ đẩy cửa sổ đi ra ngoài. Bây giờ là mười hai giờ khuya, phòng bên cạnh của ba mẹ Trần đã tắt đèn được hai giờ, phòng của Trần Dương bên trái cũng đã tắt đèn sau đó nửa giờ.
Trần Ngư thuần thục leo ra ngoài sân, cầm chiếc smartphone mẹ Trần mới mua cho cô hôm nay, định vị địa điểm mình muốn đến vào đêm nay.
"Ba mươi lăm cây số?" Trần Ngư nhịn không được kêu lên "Vậy khi đến nơi không phải trời đã sáng rồi sao?"
Trần Ngư quyết định từ bỏ việc đi bộ đến đó, ở ven đường chặn một chiếc taxi lại. Bây giờ có bản lĩnh kiếm tiền mới thì phương thức tiêu tiền cô cũng phải bắt kịp thời đại mới được.
Ban đêm đường vắng lên xe đi rất nhanh, chưa đến bốn mươi phút, xe taxi dừng trước cổng công viên Tân Giang. Lúc xuống xe, bác tài xế taxi hiền lành thấy một cô gái trẻ như Trần Ngư một thân một mình xuống đây thì nhắc nhở "Này cháu, nơi này vắng vẻ quá, cháu thực sự muốn xuống xe ở đây sao?"
"Vâng ạ, cám ơn bác tài." Trần Ngư nói đưa một trăm đồng ra.
"Cô gái, ở đây rất khó bắt xe, cháu ở đây có lâu không? Nếu không để chú chờ cháu?" Bác tài vừa nói vừa thối lại tiền cho Trần Ngư.
"Dạ, không cần đâu ạ. Cháu cũng chưa biết khi nào mình mới xong việc nữa, cám ơn chú đã quan tâm."
"Được rồi, vậy cháu cẩn thận một chút." Bác tài thấy Trần Ngư kiên quyết cũng không nói thêm, hiện giờ mấy đứa trẻ dậy thì đều làm người lớn rầu thúi ruột như vậy sao.
Chờ xe taxi quẹo qua góc đường không thấy bóng dáng, Trần Ngư mới quay người bước đến cửa chính của công viên. Công viên Tân Giang là công viên mới mở ven bờ sông, vẫn còn chưa khai trương, cánh cửa sắt cao cao bị một sợi dây xích sắt khóa lại. Trần Ngư liếc mắt ước lượng chiều cao, tìm một chỗ tương đối tốt đặt chân, hai ba lần liền leo vào được phía trong.
Sau khi tiến vào công viên, Trần Ngư lấy la bàn trong túi vải ra, kim đồng hồ la bàn quay một vòng chỉ về hướng nam.
Vậy là mục tiêu ở bên kia rồi.
Xác định phương hướng và vị trí, Trần Ngư phát hiện ở giữa khu rừng trúc phía trước có một chòi nghỉ mát để du khách nghỉ ngơi. Trần Ngư cảm thấy hơi mệt mỏi nên đi qua ngồi xuống. Sau đó lấy điện thoại di động ra, chuyên tâm chơi trò đấu địa chủ trên QQ.
"Cướp bài, tôi cướp."
"Nhanh lên một chút, đừng câu giờ."
"Con vua."
Ngay khi Trần Ngư đang say mê chơi được bốn năm ván, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cô "Bài này của ngươi không tốt lắm."
"Đúng vậy, cho nên ta mới không giành được địa chủ." Trần Ngư gật gật đầu đồng ý, vẫn tiếp tục cúi đầu chơi bài.
"..." Giọng nói lạnh lẽo đợi một lúc, trơ mắt nhìn Trần Ngư đánh xong một ván, thấy cô lại chuẩn bị đánh một ván tiếp, không thể nhịn được nữa, nói "Bên cạnh người bỗng nhiên có thêm một người mà ngươi cũng không thèm ngẩng đầu nhìn xem là sao hả?"
"Có thêm một người thì đương nhiên phải ngẩng đầu nhìn một chút, nhưng ngươi đâu phải là người ta." Trần Ngư vừa nói lại vừa đánh ra một quân bài.
Ma nữ vốn muốn chờ cô gái nhỏ nhìn thấy mình mà hoảng sợ run rẩy, lập tức sắc mặt biến đổi, khuôn mặt tái nhợt dễ nhìn trở nên dữ tợn, móng tay lập tức dài ra vươn về phía Trần Ngư muốn bóp cổ cô.
Trần Ngư trở tay từ trong tú móc ra lá bùa đuổi ma trung cấp, thuận thế dán lên tay ma nữ vừa đưa ra, lá bùa đụng phải ma nữ trong nháy mắt bốc cháy thành ngọn lửa xanh lục, làm cho ma nữ thét lên thảm thiết thê lương, bày tay trắng bóc của ma nữ đã cháy rụi.
"Cô là ai?" Ma nữ lùi lại hơn năm mét, cảnh giác nhìn Trần Ngư.
Trần Ngư nhấn nút thoát trò chơi, cất điện thoại đi, ngẩng đầu đánh giá mục tiêu đêm nay của mình. Đây là một con ma chết sớm, lúc chết chưa đến hai mươi tuổi, đôi mắt đỏ ngầu cũng không thể che giấu khuôn mặt thanh tú nguyên bản của nó. Trần Ngư nghĩ khi còn sống, nó chắc phải là một người đẹp.
"Tôi là thầy trừ ma (khu quỷ sư), cô có thể gọi tôi là Tây Thi." Trần Ngư trả lời.
Ma nữ sống mười chín năm, chết hơn một trăm năm, chưa bao giờ thấy một phụ nữ tự kỷ như vậy, ma nữ không khống chế được mà giật giật khóe miệng.
"Từ lần đầu tiên tôi bắt đầu trừ ma, ông nội tôi đã quy định cho tôi hai điều." Trần Ngư nhìn ma nữ vươn hai đầu ngón tay lắc lắc "Thứ nhất, trừ ma tuyệt đối không thể miễn phí, cho dù chỉ một đồng cũng phải thu, dù sao bắt ma cũng là một chuyện rất nguy hiểm, cô thấy đúng không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Xem Em Thu Phục Anh Thế Nào
RomanceXem Em Thu Phục Anh Thế Nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải Trần Ngư là một đứa bé miền núi điển hình, từ nhỏ ước mơ của cô là thi đậu một trường đại học thật tốt để có thể đi ra khỏi núi. Trần Ngư chính là một đứa trẻ cô nhi, theo như ông lão thần côn đã...