Chương 08 – Ba và con trai
Lúc Jumpol về tới nhà thì thấy giày của Chimon ở trước cửa, tức là nhóc con về rồi. Anh vào trong, cũng không cần tìm đâu xa, nhóc con đang nằm ngủ một cục trên ghế sô pha. Lúc bước lại gần, tâm hồn 'gấu bố vĩ đại' của anh lập tức chịu đả kích hơi bị mạnh: gương mặt nhóc con hãy còn vết nước mắt chưa khô, mắt cũng hơi sưng nữa, có vẻ lúc nãy thằng bé đã khóc nhiều rồi mệt quá mà ngủ mất.
Jumpol ngập ngừng giơ tay ra xoa xoa mái tóc mềm của con trai. Chắc là nhóc con giận anh rồi, thật ra lúc nãy con cũng chưa làm gì sai mà tự dưng lại ăn mắng, nếu là anh thì anh cũng sẽ giận cái vị phụ huynh vô lý đó lắm. Anh vào phòng lấy một cái chăn mỏng ra đắp lên người đứa trẻ rồi ngồi xuống cái ghế dựa ở bên cạnh. Thật ra là anh đau lòng con trai mình, từ cái ngày nhà Tawan dọn về làm hàng xóm với nhà anh, anh cũng đã thấy bé con thay đổi thế nào, cố gắng thế nào vì người mà con thích. Mỗi lần nhìn dáng vẻ của thằng bé khi ở cạnh Purim, anh lại không thể không nhớ tới Atthaphan của ngày trước.
Điện thoại của Chimon vẫn ở trong túi áo anh, anh khởi động lại máy, Chimon là đứa trẻ đơn giản, không thèm cài password gì cả, máy khởi động xong Jumpol bị những tiếng tít tít liên tục làm giật mình, trên màn hình nhảy ra cả nùi tin nhắn từ Line cho đến sms, đều là từ cậu con trai nhà Tawan, nội dung toàn là: Chimon, em có sao không? Sao tự nhiên tắt máy? Em đang ở đâu?
Lại còn có hơn chục cuộc gọi nhỡ. Xem ra không chỉ nhóc con nhà anh mà cả nhóc con nhà Tawan cũng bị anh hù chết rồi...
Mặc dù có thể thừa lúc này xem qua nội dung tin nhắn 'cưa cẩm' của con trai cưng với tên nhóc nào đó đang khiến anh chướng mắt muốn chết kia, nhưng Jumpol là một người ba có nguyên tắc, anh sẽ không làm thế, chỉ tò mò mở thư viện ảnh ra xem một lượt. Không ngoài dự đoán, thư viện ảnh trong điện thoại nhóc con nhà anh căn bản chỉ có hai loại hình ảnh: một là đồ ăn, hai là 'người ta'. Hỏi anh làm sao đoán được à, thì tại vì Atthaphan cũng vậy chớ sao, dù là điện thoại cục gạch cái thời hai người mới gặp nhau, hay là smartphone lướt nhẹ như bay của hiện tại; dù là mấy tấm ảnh chất lượng vô cùng xấu điểm ảnh to như hạt đậu xanh, hay là ảnh với độ phân giải cao có thể soi đến từng cục mụn, hình ảnh mà Atthaphan thích chụp nhất, ngoài bánh ngọt thì chính là Jumpol anh đây nè. Jumpol xem một chút rồi thôi, chưa kịp buông máy xuống thì ở ghế bên kia, nhóc con cục cựa tỉnh giấc, ngồi dậy dụi mắt, nhìn qua Jumpol rồi lại nhìn chằm chằm điện thoại của mình trên tay anh, màn hình còn đang sáng.
Nhóc con: ...
Jumpol: ...
Một phút im lặng kỳ quái trôi qua, khi Jumpol vừa tính lên tiếng hòa hoãn tình hình thì nhóc con đột ngột đứng dậy, cũng hông thèm nhìn anh mà bỏ đi lên lầu luôn. Jumpol ngơ ngác ngồi một mình trong phòng khách, gì vậy, anh đâu có định la mắng gì thằng bé, chỉ định bảo với nó là 'ai kia' nhắn tin gọi điện kiếm quá trời đây này.
Đúng lúc có chuông điện thoại, Atthaphan gọi tới, Jumpol vớ được vị cứu tinh, lập tức nghe máy.
"Papi, Ai'Lime đã về nhà chưa? Con ổn chứ?"
"Gun... Hình như con giận anh rồi á." – Jumpol tỉ mỉ kể lại những gì đã xảy ra từ lúc anh về nhà tới giờ, sau đó còn ấm ức chốt một câu – "Con giống y chang em, toàn u mê người ngoài rồi để bản thân chịu thiệt."
BẠN ĐANG ĐỌC
[OffGun • PluemChimon] Nắm tay
Hayran KurguMột tập hợp những chuyện nho nhỏ ngọt ngọt về hai nhà OffGun với bé cưng Chimon, và nhà TayNew với hai con trai Pluem và Frank. ___ Từng chuyện từng chuyện mà em bé chứng kiến từ nhỏ đến giờ, chầm chậm dệt thành thế giới của em, tuy rằng em hãy còn...