Chương 2-7

1.7K 110 14
                                    


Tất cả kết thúc rồi sao?

Ngao Quảng yên lặng tự hỏi.

"Kết thúc rồi." Có người nhẹ giọng nói.

Cả người hắn run lên, căng cứng. Trầm mặc hồi lâu rồi, lại nghe người nọ bất đắc dĩ nói: "Ngươi quay đầu nhìn ta một chút."

Hắn quay đầu nhìn lại, Hạo Thiên Đế quân đứng giữa mưa hoa rơi rơi, hệt như trong mộng.

"Sao ngươi lại trở về?" Ngao Quảng chợt lộ ý cười, rồi lại hỏi: "Ngươi làm thế nào... lại trở về được?"

"Là để lại một chút tưởng niệm ở nhân gian mà thôi." Hạo Thiên cúi đầu, định đến sát hắn, Ngao Quảng lại vội vã lui về phía sau, hai bàn tay run lẩy bẩy chầm chậm vỗ vỗ lên mắt, cố sức thở dốc để giảm bớt cảm giác nghẹn tức trong ngực.

Hắn nghẹn ngào nói: "Ta nhớ ngài."

"Ta biết."

Hạo Thiên cúi người ôm hắn vào lòng, bàn tay chậm rãi vuốt ve mái tóc dài xám trắng.

Ngao Quảng như tan vỡ mà ôm chặt lấy đầu vai ngài, khóc òa lên. Bao nhiêu tâm tình tích tụ suốt ngàn năm tuôn ra, dòng nước mắt đầy mặt ấy như cuốn qua những năm tháng trống rỗng, tràn vào nơi thống khổ nhất trong lòng hắn, rửa sạch hết tất cả, chỉ để lại những hồi ức.

[Ta cứu ngươi một mạng đấy]

[Thực sự rất vui]

[Ta tới đón ngươi]

[Không sao, tuyết sẽ lại rơi]

[Ta cũng không biết, nhưng cho dù Đế quân có biến thành dáng vẻ thế nào, ta cũng sẽ nhận ra]

[Bắt đầu thích ta từ khi nào]

[Khi ta lần đầu thấy quỳnh hoa rơi xuống]

[Ở đây đã không còn gì]

[Ngài còn có ta]

[Ngươi là chốn ta về]

"Xin lỗi, ta không thể cùng ngươi quay về Côn Luân Hư nữa." Hạo Thiên ôm hắn chặt hơn, dường như muốn hắn khảm sâu vào hồn phách mình. Đến khi Ngao Quảng thấy không nắm được ống tay áo của ngài nữa, hắn mới nhận ra cơ thể của ngài đang dần tan đi.

Ngài ôn hòa cười bảo: "Trận pháp đã ngừng, sức mạnh của ta đã không còn. Ngao Bính làm rất tốt, có hắn, long tộc sau này sẽ càng tốt..."

"Im miệng!!" Ngao Quảng to tiếng ngắt lời, nắm lấy cổ tay ngài, cố sống cố chết truyền long khí từ long châu trong người. "Nếu ngài định buông bỏ, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngài!"

Mắng rồi, hắn lại thấy có chút sai sai, liền nói thêm: "Cũng sẽ không nhớ tới ngài nữa!"

Hạo Thiên sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu: "Được."

Vạn năm trước ngài oai phong một cõi, trải qua một cuộc đời không vui thú, thấy sóng lớn cũng không sợ hãi, sau này lại nhặt được một con rồng, liền tin vào số mệnh, làm trái cả thiên địa. Hôm nay con rồng ấy vẫn nắm lấy tay ngài, như đã từng nắm tay ngài khi còn sống.

Thiên ĐếxLong Vương [Edit] Nam Thiên Môn Ký sựNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ