18.

106 24 3
                                    

Alo, Hữu Trân, cô có biết Andy Vi Áo Đinh không?" Thanh âm của Lương Mộng Nhàn từ trong điện thoại truyền đến.

"Biết chứ, anh ta khiêu vũ rất giỏi, có cá tính riêng và năng lực sáng tạo rất cao nữa." Nhắc đến thần tượng của nàng, trong mắt Hữu Trân lộ ra tia sáng.

"Lúc năm giờ anh ta sẽ đến trung tâm khiêu vũ, sáng sớm mai là quay về Canada rồi, cô có đến không?"

"Chuyện này..., Mộng Nhàn, tôi đã nói với Mẫn Châu là sẽ chờ chị ấy về, ở bên cạnh chị ấy." Mẫn Châu có chút khó xử.

"Cô ngày nào cũng có thể ở bên cạnh cô ấy rồi, nhưng Andy ngày mai sẽ về nước, bỏ qua cơ hội này sẽ rất khó có lần sau đó."

Suy nghĩ một chút, cơ hội này quả thật rất khó có được, bỏ lỡ rồi sẽ không có lần sau, về phần Mẫn Châu các cô có thời gian cả đời ở bên nhau, cũng không cần phải quá để ý một ngày này, sau khi đi trung tâm khiêu vũ về rồi từ từ dỗ dành cô là được, "Được rồi, cô chờ tôi nha, tôi sẽ đến liền."

Hữu Trân mang theo trang phục khiêu vũ ra ngoài, sau đó nàng gọi điện cho Mẫn Châu, "Alo, Mẫn Châu, em đi gặp một nhà khiêu vũ nổi tiếng, có thể sẽ về trễ một chút, xin lỗi chị."

"Uh." Mẫn Châu trả lời, trong lòng nặng nề, giống như đang buộc một hòn đá không ngừng chìm xuống.

Hữu Trân, trong lòng nàng vẫn còn có cô không? Nàng, thực sự thích Lương Mộng Nhàn sao?

Tan sở, Mẫn Châu chậm rãi lê từng bước trở về dưới lầu tiểu khu, trời đã tối, xung quanh đều đã sáng đèn, nhưng nhà cô thì vẫn tối đen như mực, Hữu Trân không ở nhà. Cô lấy điện thoại ra, gọi đến di động của Hữu Trân nhưng nàng đã tắt máy.

Tắt máy, đây là chuyện chưa từng có trước đây.

Cô ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh bồn hoa, còn nhớ rõ lần thứ hai các cô gặp nhau chính là chỗ này, Hữu Trân ngồi trên băng ghế này gọi điện thoại cho cô. Tựa đầu vào lưng ghế, cô chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, thân thể mệt, tâm cũng mệt. Cô muốn dựa vào trong lòng Hữu Trân, cô tưởng niệm những lúc Hữu Trân tức giận, tưởng niệm dáng vẻ khi nàng ăn nói vô lý, tưởng niệm hình dáng khi nàng thô bạo.
Hữu Trân, em lúc này là đang ở bên cạnh Lương Mộng Nhàn sao?

Tối nay, trên bầu trời không có sao, cũng không có trăng, từ trên trời từng giọt mưa phùn đang lất phất bay xuống. Cô ngước mặt lên, từng giọt mưa lạnh lẽo rơi lên mặt cô, làm cô cảm thấy thanh tỉnh, và cũng cảm thấy đau đớn.

Cô ngồi thật lâu, đồng hồ chạy một vòng rồi lại một vòng, mười hai giờ, nàng còn chưa trở về. Lẽ nào, tối nay nàng sẽ không về sao?

Ngọn đèn từ xa chiếu đến, cô nghiêng đầu nhìn lại, một chiếc xe thể thao đậu cách đó không xa. Lương Mộng Nhàn và Hữu Trân từ trên xe bước xuống, Lương Mộng Nhàn nói với Hữu Trân :"Đã trễ thế này, tôi đưa cô lên."

"Không cần, cô về đi, tôi không muốn để Mẫn Châu nhìn thấy. Hẹn gặp lại." Hữu Trân nói xong, vội vã chạy đi.

Mẫn Châu muốn gọi nàng, thế nhưng cô lại ngừng. Cô chậm rãi đứng lên, Hữu Trân đã vào nhà rồi. Đang chuẩn bị rời khỏi thì Lương Mộng Nhàn nhìn thấy Mẫn Châu, nàng dừng lại, kinh ngạc mà kêu lên :"Mẫn Châu, sao cô lại ở đây? Trời đất, sao người cô ướt hết vậy !"

[Cover_Hoàn] [JinJoo] Chuyện tình ngàn năm giữa sói và hồ ly. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ