2 năm sau.
Tại khu mộ ba mẹ Hàn Thanh Di.
''Ba mẹ con lại đến thăm hai người.'' Thanh Di nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống bênh cạnh hai ngôi mộ rồi nhìn sang ngôi mộ nhỏ kế bênh là nơi một sinh linh bé nhỏ an nghĩ, dù chưa có hình có dạng nhưng nó vẫn là một sinh mệnh có liên kết với cô...''Mẹ cũng đến thăm con!''...bàn tay thon dài nhẹ lướt trước tấm bia không tên, không tuổi, không hình, không dáng âm thầm gửi đến một câu.
''Ma ma, ba đến dồi !'' Một cụt bột nhỏ với đôi mắt long lanh từ đâu đến ôm chân cô ngọng nghịu nói.
''Ưm, chúng ta đi thôi !'' Thanh Di dịu dàng cười rồi bế đứa bé lên, sải bước đi.
Một nơi khác trong khu mộ.
''Hàn Thanh Di, em giỏi lắm !'' Một nam nhân đứng gần đó, trên tay cầm một tờ giấy nhỏ âm thầm quan sát mọi chuyện từ nảy đến giờ của Thanh Di.
《''Thiên Thiên, em cho anh thời gian hai năm hãy chứng minh cho em thấy lựa chọn của em là đúng. Em đợi anh !''》
''Em một lời nói phản bội anh rồi lại nói đợi anh bây giờ lại có con với người đàn ông khác. Hàn Thanh Di, rốt cuộc ý em là gì đây ?'' Hoàng Thiên xiết mạnh tờ giấy mình đang cầm trong tay, đôi mắt như chim ưng hiện tia khó hiểu.
_______________
Trung tâm thương mại.
''Á...!''
''Nhóc con, nơi này đông người sao không ngoan ngoãn đứng yên mà cứ chạy nhảy thế này hả ?''
Một nữ nhân đang đứng nghe điện thoại thì một bé con tầm 2 tuổi đâm vào, trên tay nhóc ấy còn cầm cây kem và nó đã in lên chiếc váy của cô gái kia đến nhếch nhác một mảng. Cô ta ngoài miệng nhỏ nhẹ nhưng hành động với cậu bé kia lại ngược lại.
''Buông tay !'' Bàn tay đang nắm bả vai của cậu bé bổng chốc bị bàn tay khác nắm lấy, giọng nói lạnh lẻo từ trên đỉnh đầu truyền xuống làm cô ta lạnh sống lưng.
''Tiểu An, con nghịch quá đấy, về nhà ma ma sẻ phạt con.'' Thanh Di bế cậu bé kia lênh dịu dàng nhưng nghiêm khắc nói.
''Ma ma...'' Cậu bé mắt long lanh nhìn cô rõ ràng là đang làm nũng.
''Cô là mẹ của thằng nhóc này à ? Đúng là mẹ sao thì con vậy, tầm thường !'' Cô ta đứng khoanh tay mỉa mai nói vì nhìn cô một thân y phục bình thường không có gì biểu thị một nhân vật lớn.
''Đúng !'' Thanh Di lạnh nhạt nói.
''Vậy cô làm sao mau đền một bộ váy khác cho tôi đi... mà cô đủ tiền đền không đấy ?''
''Chỉ vì một cái dẻ rách mà cô làm con tôi bị thương sao ?'' Giọng điềm đạm, xem xét vết bấu trên vai tiểu An.
''Cô...cô nói cái gì là dẻ rách hả ?'' Cô ta giận đến gầm gừ, chiếc váy này có giá 600 tệ mà lại bị người phụ nữ này bảo là dẻ rách.
''Tôi nói là bộ đồ đó không lẻ cô muốn tôi nói là cô còn không bằng cả dẻ rách sao ?''
''Cô...'' Thấy nói chuyện không bằng còn bị hạ nhục cô ta liền động tay.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bà chị lạnh lùng, em là của anh !
AléatoireHàn Thanh Di (cô), 25t, tài giỏi, xinh đẹp, mồ côi từ nhỏ. Cô là người ngoài lạnh trong nóng. Hoàng Thiên(anh),20t, là người đầy tài năng, tuấn lãng, gia đình giàu có và quyền lực. Tính tình nhìn thì như trẻ con nhưng không ai biết anh đang nghĩ gì...