Chương 26: Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ

6K 130 0
                                    

An Tử Yến đã đến thành phố khác đón năm mới cùng gia đình ông nội, Mạch Đinh hà hơi, cầm phong thư từ trong phòng ấm áp chạy ra ngoài, viết lời chúc của mình lên một tấm thiệp, ghi địa chỉ mà Bạch Tiểu Tư cho. Mạch Đinh cảm thấy gửi thiệp có ý nghĩa hơn so với việc gửi một tin nhắn chúc mừng, nhìn phong thư rơi vào trong hòm thư, Mạch Đinh vỗ vỗ hòm thư: "Người anh em, tình yêu của ta liền trông cậy vào ngươi, phải nhanh đưa tận tay anh ấy nha." (ta thấy ngươi trực tiếp nhờ vả nhân viên bưu điện còn thực tế hơn.)

Mạch Đinh chỉ mặc áo ngủ rùng mình một cái, răng va vào nhau lập cập chạy về phòng, sau đó luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi nhân viên bưu điện mang thư đi, cậu mới nhẹ nhàng thở ra. Quê Mạch Đinh rất xa, nhà cậu bình thường đều hai, ba năm mới về một lần. Năm này nhà cậu đón Tết ở đây thôi.

Mạch Đinh biết tách ra như vậy bản thân có lẽ sẽ nhớ An Tử Yến, nhưng không ngờ mình lại nhớ An Tử Yến đến mức này, nhưng cậu cũng không định gọi điện thoại cho An Tử Yến, cậu quyết tâm mừng năm mới phải lạnh lùng một chút với An Tử Yến, để hắn phải chú tâm tới mình, biết mình quan trọng thế nào, những người đang yêu luôn có vài thủ đoạn đùa giỡn kiểu này.

Ba mươi Tết rất nhanh đã tới rồi, tuy rằng một nhà chỉ có ba người cùng nhau ăn Tết, nhưng vẫn rất vui vẻ, không nhất định phải nhiều người mới có không khí, Mạch Đinh nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, nhớ đến An Tử Yến, khi nào mới có thể cùng hắn đón năm mới?

Đầu bên kia An Tố từ ngoài về, ném một phong thư cho An Tử Yến, An Tử Yến nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên phong bì, biết ngay là ai gửi, từ từ mở ra, để lộ một tấm thiệp, màu đỏ rực, có in hình hai chú cá mập mạp, thật đúng là làm màu.

Lặt mặt sau, thấy dòng chữ như sau:

Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ, ở đây bắt đầu có tuyết rơi, rất lạnh. nhưng tớ sẽ cố gắng đợi cậu trở về sưởi ấm cho tớ, sang năm cũng phải yêu tớ thật nhiều nha.

Mạch Đinh của cậu.

An Tử Yến mắng: "Ngu ngốc."

An Tố ngó sang nhìn: "Ai a."

"Không liên quan tới chị." An Tử Yến đem tấm thiệp cất vào túi.

Kỳ thật An Tố đã sớm đoán được là ai, ngoại trừ Mạch Đinh còn có thể là ai cơ chứ, cô bĩu môi: "Bây giờ Tiểu Tư đã về, sao em còn ở bên thằng nhóc kia, thân thể ông nội vốn không khỏe, một khi biết được, tức giận khiến bệnh nặng thêm thì sao. Năm nay Tiểu Tư tìm đủ lý do không đến nhà ta, không phải em đã làm chuyện gì tổn thương nó đấy chứ."

Từ lúc về đây ăn tết, An Tố luôn một mực theo sát An Tử Yến nói mấy chuyện này.

"Đang nói với em đó, thái độ xa cách vậy là sao. Có đôi khi chị thật sự không hiểu em đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Tư có chỗ nào không tốt? Mạch Đinh Tốt hơn nó ở điểm nào? Em mù rồi à." An Tố càng nói càng tức giận.

"Chị nên biết lúc nào thì nên ngậm miệng lại."

"Chị là chị của em mà."

"Thứ của tôi, chị tốt nhất đừng nên đụng vào, không phải nói nhiều." Dứt lời, An Tử Yến đứng lên đi ra ngoài, tựa vào tường, xem đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi, lấy di động ra gọi cho Mạch Đinh, chuông mới reo một lần Mạch Đinh đã nhận cuộc gọi, cậu chờ cuộc gọi này đã lâu.

你是男的,我也爱 _ Dù cậu là nam, tớ vẫn yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ