Sau khi mẹ Mạch Đinh cho cậu uống thuốc, để cậu ngủ một giấc, nhưng Mạch Đinh đã ngủ đến tận trưa mà đầu óc vẫn choáng váng nặng nề, mơ mơ màng màng mở mắt, toàn thân nóng hầm hập, không ngủ được nữa. Trong phòng khách mẹ Mạch Đinh bật tiếng tivi hơi to, quả thực ồn ào muốn chết.
Mạch Đinh lại nhịn không được gọi điện thoại cho An Tử Yến, suy nghĩ chỉ cần rảnh rỗi một chút, cậu sẽ nhớ ngay tới An Tử Yến. Cái tên chết tiệt vô khổng bất nhập, đang từng chút chiếm lấy tế bào não của cậu.
(vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).)
"An Tử Yến, tớ thật đáng thương, ốm mà lại không có người chăm sóc." Người ta lúc đau ốm có vẻ đặc biệt yếu ớt, nhất là những người cần tìm thấy ở những người khác cảm giác tồn tại của bản thân.
"Mẹ cậu đâu?"
"Mẹ cho tớ uống thuốc xong thì ra phòng khách xem ti vi, hoàn toàn mặc kệ tớ, thật sự khiến tớ thất vọng đau khổ." Cổ họng Mạch Đinh hơi ngứa, bịt loa ho khan hai tiếng, thật sự là kỳ quái, lúc ốm muốn kêu ca với An Tử Yến, nhưng không để hắn thấy mình ốm đến mức nào, miễn cho hắn phải lo lắng.
"Đã ho như vậy rồi, mau đi khám."
"Có lầm không vậy, thế mà cậu cũng nghe thấy. Như thế này thì sao?" Mạch Đinh cố ý bỏ di động vào trong chăn, sau đó cách chăn nhỏ giọng nói: "An Tử Yến, cậu là tên hỗn đản." Rồi lấy điện thoại ra: "Thế nào, có nghe được tớ vừa nói gì không, chắc không nghe thấy rồi." Không hiểu Mạch Đinh đắc ý gì khi làm việc này.
"Tớ thấy cậu là không muốn sống nữa rồi." Ngữ khí đầu bên kia không tốt.
"Lỗ tai của cậu thật quái, như thế mà cũng nghe được, thật kỳ lạ, là ảo giác của tớ phải không, chung quy vẫn cảm thấy giọng nói của cậu cách tớ rất gần, là gió đưa tiếng nói của cậu đến bên cạnh tớ sao?"
"Tớ thấy gió thổi đến mụ mị đầu óc cậu rồi, trở thành một tên ngốc."
"Cậu lại mắng tớ, tớ đang ốm đấy, cậu là bạn trai tớ lại không ở cạnh tớ còn chưa tính, mắng tớ gì chứ."
"Ai nói tớ không ở bên cạnh cậu."
"Đừng nói mấy lời kiểu như tinh thần cậu ở bên tớ."
"Tinh thần của tớ vĩnh viễn không tồn tại cùng cậu."
Mạch Đinh nghe thấy cửa sổ có tiếng động, quay đầu liền bắt gặp An Tử Yến đang mở cửa sổ ra, một tay chống khung cửa sổ, nhảy một phát, liền thoải mái chui vào phòng Mạch Đinh, di động từ bên tai Mạch Đinh rơi xuống giường, An Tử Yến thấy biểu tình y như thằng ngốc của Mạch Đinh, cười tinh nghịch: "Hi --"
Mạch Đinh tát cho mình một cái, miệng lẩm bẩm: "Mau tỉnh lại đi, đừng mộng đẹp nữa." Nhưng hai má đau đớn khiến cậu rõ ràng ý thức được đây là sự thật, rốt cuộc cậu kinh hô: "An Tử Yến!! Sao cậu lại đến đây, vạn nhất bị mẹ tớ phát hiện ra thì sao? Hơn nữa đây là tầng hai, sao cậu leo lên đây được?" Mạch Đinh cũng mặc kệ thân thể còn đang suy yếu, nhảy xuống từ trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một cái thang đặt ở đó, còn có cả Chu Cách và Ellen đang tựa vào thang hôn nhau nồng nhiệt, khi Chu Cách để tay lên mông Ellen Mạch Đinh lập tức rụt đầu về, nhắm mắt làm ngơ.
BẠN ĐANG ĐỌC
你是男的,我也爱 _ Dù cậu là nam, tớ vẫn yêu
Любовные романыTựa gốc ℘ Nhĩ thị nam đích, ngã dã ái Tác giả ℘ Angelina Thể loại ℘ Đam mỹ, vườn trường, ấm áp, nhẹ nhàng, đại thiếu gia công x đơn thuần thụ Edit: Ngocgiatrang Các bằng hữu có thể vào https://anhhoachibich.wordpress.com/ml-cau-la-nam-to-van-yeu/ đ...