Hứa Tử cứ như vậy mà biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của Mạch Đinh. Cuộc sống của Mạch Đinh lại trở lại bình thường, hôm nay tan học, Mạch Đinh cũng không vội về nhà, mà chuẩn bị đi cắt tóc, gần đây tiết trời càng ngày càng ấm áp, mặc áo khoác mỏng đã bắt đầu thấy hơi nóng, cho nên Mạch Đinh muốn cắt ngắn tóc mình một chút, nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu biết bao.
Trên đường tới tiệm cắt tóc, Mạch Đinh mắt tinh đột nhiên trông thấy một cậu con trai chân đi giày Nike, mặc áo Adidas, diện mạo lại phi thường đáng khinh đang cầm kẹp lén trộm ví tiền và di động của một cô gái, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến người xung quanh, mà cô gái kia cũng đang mải mua đồ ăn vặt trên đường, căn bản không để ý, ông chủ quán bán đồ ăn thấy được, nhưng lại thờ ơ, Mạch Đinh nhìn quanh bốn phía, có người không phát hiện, có người nhìn thấy nhưng giả bộ không phát hiện.
Mạch Đinh chính là con người của chính nghĩa, cậu tiến lên bắt lấy tay tên trộm: "Cậu đang làm gì vậy hả?"
Cậu nghĩ mình ra vẻ hung dữ là có thể hù dọa tên trộm, nhưng không ngờ tên trộm kia còn hung hăng hơn cậu, trợn tròn ánh mắt: "Mẹ nó mày đừng có mà lắm chuyện."
"Cậu ăn trộm còn cãi?"
Cô gái kia được Mạch Đinh nhắc nhở, kẹp chặt túi sách của mình lại, nhưng không muốn làm lớn chuyện ở đây, nhanh chóng bỏ đi, xung quanh người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiểu, bọn họ đứng cách đó không xa.
"Mày dám làm hỏng chuyện tốt của ông, mày chán sống rồi phải không." Cậu trai kia mắt lộ hung quang lớn tiếng ồn ào với Mạch Đinh.
Vốn Mạch Đinh còn có thể trụ được, bất quá đồng lõa của tên trộm rất nhanh liền chạy tới, ba người vây quanh Mạch Đinh, một người túm cổ Mạch Đinh, hai người còn lại bắt đầu quyền đấm cước đá với Mạch Đinh, Mạch Đinh ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, cổ bị siết chặt, đau đến mức không phát ra tiếng, cậu nhìn đám người lãnh đạm vây xem xung quanh, trong lòng dâng lên nỗi niềm bi ai, cậu không hề thấy hối hận khi đứng ra chặn tên trộm, mà chỉ thấy thất vọng đau khổ khi nhiều người như vậy nhưng không một ai nguyện ý ra mặt giúp đỡ cậu. Thì ra bản thân đã đánh giá nhân loại quá cao, có một bộ phận rất đông chỉ giống như ký sinh trùng thờ ơ, lạnh lùng, ích kỷ, bọn họ sống trên thế giới này, chỉ cần có thể thỏa mãn chính mình, sống chết của người khác thì có liên quan gì? Mỉa mai nhất chính là, nếu việc này xảy ra với bọn họ, bọn họ lại bắt đầu óan giận xã hội quá tăm tối, nếu không phải mỗi người đều mang theo hoặc ít hoặc nhiều sự xấu xa, thế giới này sao có thể thối nát như vậy.
Đây là một thế giới lạnh lùng, nếu không có chỗ dựa hay sự bảo hộ tốt nhất, sẽ không dễ dàng bước tiếp. Bọn họ không xứng được gọi là con người.
Khóe miệng Mạch Đinh nhếch lên thành một nụ cười khổ, đổi lấy một nắm đấm khác: "Cười, ông đây xem mày còn cười được nữa hay không, cho mày biết xen vào việc của người khác sẽ có kết cục thế nào, con mẹ nó, nghĩ đến lại khiến ông bực mình, mày cho mày là ai, bây giờ còn phải quỳ trước mặt ông, đến, gọi tao một tiếng ông nội, tao tâm tình tốt, sẽ tha cho mày."
BẠN ĐANG ĐỌC
你是男的,我也爱 _ Dù cậu là nam, tớ vẫn yêu
RomanceTựa gốc ℘ Nhĩ thị nam đích, ngã dã ái Tác giả ℘ Angelina Thể loại ℘ Đam mỹ, vườn trường, ấm áp, nhẹ nhàng, đại thiếu gia công x đơn thuần thụ Edit: Ngocgiatrang Các bằng hữu có thể vào https://anhhoachibich.wordpress.com/ml-cau-la-nam-to-van-yeu/ đ...