Mạch Đinh ngồi yên tại chỗ giống như thằng ngốc nhìn chằm chằm An Tử Yến vẫn điềm nhiên ăn cơm, cho đến khi giọng nói của Ngô Hinh vang lên: "Chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với mọi người, các ngươi hai thằng con trai còn muốn kết hôn, người ta biết được còn không cười cho thối mũi, cho phép hai đứa ở bên nhau đã là sự nhân nhượng lớn nhất của mẹ, kết hôn, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý."
An Tử Yến đã dự đoán Ngô Hinh sẽ nói như vậy: "Con cùng cậu ấy kết hôn, không cần mẹ phải đồng ý, cậu ấy đồng ý là được."
"Tử Yến! Con muốn mẹ tức chết phải không, các người không ai muốn nói gì à?" Ngô Hinh nhìn cả bàn, không dám tin, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình bà khẩn trương.
"Hai thằng con trai kết hôn thì sao, con không chấp nhận được phải không, cứ xem Tiểu Đinh như con gái là được." Ông nội An nói.
Ngô Hinh mặt lúc đỏ lúc trắng, đa phần là khó chịu, phải buông tay với đứa con mà mình yêu thương nhất, tặng cho một đứa con trai không có điểm nào tốt, bà không muốn, không cam tâm, không tình nguyện. Trước kia, cố chấp muốn An Tử Yến có thể nhận ra bản thân rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng càng về sau, Tử Yến chẳng những không thanh tỉnh mà ngược lại càng lún sâu, hiện tại đã đến mức nhắc đến việc kết hôn, nếu làm thật, chắc chắn không thể vãn hồi.
"Tử Yến, con nghe mẹ nói, chuyện quan trọng như vậy con phải cân nhắc kỹ lưỡng, đừng xúc động nhất thời." Ngô Hinh dứt lời liền chảy nước mắt.
An Tố vội vàng cầm khăn tay ở bên cạnh lau nước mắt cho bà: "Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, sao mới nói xong đã khóc rồi."
"Sao mẹ không khóc cho được, con không nghe em trai con nói gì à."
"Đã cân nhắc rất kỹ rồi."
"Không thể suy nghĩ lại sao?"
"Không thể."
"Con có biết làm thế mẹ đau lòng đến mức nào không, con thấy mẹ khổ sở mới vừa lòng sao."
"Mẹ đau lòng cái gì? Đơn giản là mẹ không vừa mắt Mạch Đinh, không vừa mắt vì cậu ấy là con trai, không vừa mắt tất cả về cậu ấy."
Ngô Hinh cảm xúc kích động : "Mẹ chính là không vừa mắt nó đấy thì sao nào, nó là cái thá gì, đừng hòng muốn gì cũng được."
"Ngô Hinh, bà kiềm chế chút cho tôi." An Tấn sắc mặt nghiêm túc.
"Sao hả, tôi nói sai à?" Ngô Hinh nhìn chằm chằm Mạch Đinh: "Cậu tự xem lại mình đi, bản thân có cái gì, diện mạo phổ thông bình thường, cần bằng cấp không có bằng cấp, ngay cả thành tích cũng tầm thường, biết mấy ngoại ngữ hả? Có khả năng gì? Dáng vẻ không có tiền đồ, tôi không biết cậu dùng cách gì câu dẫn được con trai tôi, người như cậu, hiện tại có nhiều lắm, quả thực không biết xấu hổ." Rốt cuộc Ngô Hinh đem lửa giận toàn bộ trút lên đầu Mạch Đinh.
Mạch Đinh sắc mặt tái nhợt, không nói nổi được một câu, chỉ cúi đầu nhìn mặt bàn.
"Con cần mấy thứ đó làm cái quái gì, diện mạo, bằng cấp, thành tích vớ vẩn dùng được cái rắm. Lão tử thích cậu ấy không tiền đồ, thích cậu ấy không biết xấu hổ, mẹ có nói thêm nữa cũng vô ích, cậu ấy, con phải lấy bằng được."
BẠN ĐANG ĐỌC
你是男的,我也爱 _ Dù cậu là nam, tớ vẫn yêu
RomanceTựa gốc ℘ Nhĩ thị nam đích, ngã dã ái Tác giả ℘ Angelina Thể loại ℘ Đam mỹ, vườn trường, ấm áp, nhẹ nhàng, đại thiếu gia công x đơn thuần thụ Edit: Ngocgiatrang Các bằng hữu có thể vào https://anhhoachibich.wordpress.com/ml-cau-la-nam-to-van-yeu/ đ...