Part 11

738 56 9
                                    

Perth: "OK, để em về mang cơm lên cho anh."

"Ừ."

Mean nhìn cảnh trước mặt lại than khóc trong lòng nhưng vẫn mặt dày mà lên tiếng,"Có phần của tôi không?"

Perth quay sang nhìn Mean:" Bộ nhà ăn hết cơm rồi ạ?"

Mean cạn lời....

Perth nhìn đối phương không trả lời nên xua tay nói thêm:" Thôi thì cho anh thêm một phần cơm cũng được!"

"... Cảm ơn ngài na~" Mean chắp tay.

Perth liền một mạch về nhà, bỏ lại Saint ở trong phòng bệnh trông nom Gun, trên giường lúc này hai má Gun đang ửng đỏ, hô hấp đều đặn, Saint trông một lúc liền không chịu nổi mà ngủ quên mất.

Trải qua bận rộn thì ai cũng đều tự nghỉ ngơi để có thể tiếp tục hỗ trợ Gun, chỉ có Mark giờ đây vẫn còn trong vòng xoay luẩn quẩn tìm kiếm bóng hình Gun.

Cậu nhớ lại điều ước mà mình đã ước hôm sinh nhật:" Phải chăm sóc tốt cả đời với người ngày hôm nay đã làm bánh kem cho mình."

Thật ra chẳng phải cậu cũng sớm động lòng với anh ấy không phải sao?

Chẳng qua cậu cứ tự giam mình trong quá khứ chẳng thể nào thoát khỏi nó mà thôi, không những thế mà càng ngày càng lún sâu vào đến nỗi sắp đánh mất chính bản thân.

Nửa đêm hôm ấy Gun tỉnh lại.

Mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện khiến cậu cảm thấy gay mũi, cảm giác bị trói làm cậu không thoải mái tí nào, cậu nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng nghĩ về những chuyện xảy ra trước đó.

Mark cúp điện thoại mà cậu gọi.

Mark chạy về nhà.

Mark lộ ra biểu cảm kinh hoàng và ghét bỏ trước mặt cậu.

Mark trốn khỏi cậu.

Tại sao vậy chứ? Gun nghĩ không ra được lý do, rõ ràng Mark biết rằng cậu sẽ đến ký phát tình như thế này, tại sao lúc đó không yêu cầu cậu phẫu thuật, tại sao cho tới ngày này thì em ấy lại chạy trốn mất dạng cơ chứ?

Gun suy nghĩ rất lâu, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh sáng từ bóng đèn làm mắt cậu mỏi sau đó nước mắt chợt tuôn rơi ---- cậu cuối cùng cũng nghĩ ra.

Kỳ phát tình mạnh mẽ này đáng lí phải 30 ngày mới xảy ra không phải sao?

Mà hôm nay chỉ mới 27 ngày. Còn hẳn 3 ngày nữa.

Ba ngày này đủ thời gian để em ấy có thể yêu cầu cậu phẫu thuật, đủ cho em ấy bộc lộ được mình đối với em ấy là gì, chỉ như vậy thôi cũng được mà.

Ba ngày tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng ai biết được, giống như những câu nói cậu muốn nói nhưng chẳng thể, nó cứ mắc kẹt ngay cổ họng, thời điểm ấy chưa tới thì bây giờ dù cậu sống hay chết cậu cũng không nghĩ tới.

Những lời nói cậu muốn nói, những tâm sự trong lòng nhưng cũng chẳng thể thốt ra, cứ mắc kẹt ở cổ họng, chẳng thể nói ra cũng không thể nuốt xuống trong lòng.

Thuốc của anh ấy ( MarkGun) (ABO)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ