Woojin bảo sẽ tự chăm sóc cho mình được, cho đến ngày thứ ba hẹn hò của Youngmin và Woojin, Woojin ốm còn nặng hơn lần trước.
Ngày đầu thì Woojin chỉ bị choáng nhẹ, hơi lạnh cùng vài cái ho, Woojin chỉ uống thuốc Youngmin kê rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh lại tình trạng còn tồi tệ hơn. Woojin chẳng thể ngóc nổi dậy vì cái đầu đau như gõ búa, mặt mày xanh như tàu lá chuối. Thật may Youngmin đã tài trợ cho cậu một chiếc nhiệt kế tai đo nhiệt độ nhanh chóng mà anh khoe là chôm được ở bệnh viện, ít ra nó tốt hơn nhiều so với cái nhiệt kế đã gần hết pin của Woojin.
Buổi sáng Woojin đo được là 37,8 độ, vẫn chưa nghiêm trọng đến mức phải uống thuốc hạ sốt. Hai tiếng sau nhiệt độ tăng lên 38,9, Woojin uống một viên thuốc hạ sốt rồi ngủ tiếp. Thuốc hạ sốt có tác dụng với người bình thường khoảng 4 tiếng, nhưng chưa kịp đến giờ thứ ba Woojin đo được nhiệt độ là 39,7 , đến tối nhiệt độ lên tròn 41 độ dù Woojin đã uống hai viên hạ sốt.
Woojin lấy điện thoại cố nhắn vài chữ cho Youngmin
"Bác sĩ, em sốt rồi"
"Sao? Lại sốt à? Bao nhiêu độ?"
"Bốn mươi mốt độ không lẻ"
"Chờ anh một chút, anh qua ngay đây"
20 phút sau, Woojin thấy Youngmin trước cửa nhà mình. Cậu không khóa cửa nên bảo anh cứ vào nhà đi.
Căn nhà nhỏ của Woojin từ trước đến nay chỉ mời hai người đàn ông, phụ nữ thì càng không. Người đầu tiên là bố, người thứ hai là Jihoon. Youngmin là người thứ ba, là người quen biết chưa được bao lâu mà được Woojin cho vào nhà, đã thế còn không xuống đón tiếp khách quý một cách tử tế.
Căn nhà Woojin chỉ đơn giản là nhà đơn, Woojin thích phong cách sống tối giản của người Nhật nên đồ đạc trong nhà cần thiết mới mua về, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn dành vài góc nhỏ trang trí bằng những món đồ xinh xinh.
Youngmin vào phòng cậu, vốn chỉ là một cái gác xép xây cao lên, anh ngồi cạnh Woojin, đo nhiệt độ, sau đó kiểm tra mũi họng, rồi anh treo túi truyền nước lên giá sách ngay cạnh giường, tiêm tĩnh mạch cho cậu, điều chỉnh kẹp Morhz cho tốc độ nước chảy nhanh hơn một chút.
Woojin nhìn kỹ, Youngmin vẫn đang mặc áo phông xám cùng quần bò, bên ngoài khoác áo blouse. Lần đầu tiên Woojin nhìn anh mặc áo blouse như vậy, trông anh cũng ngầu và đẹp trai đấy chứ, giống y hệt mấy anh bác sĩ trên phim. Trên túi áo Youngmin có hai cái thẻ, một thẻ sinh viên và một thẻ thực tập ở bệnh viện. Nhìn bộ quần áo này cùng gương mặt mệt mỏi của anh là Woojin đủ hiểu
"Anh vừa về à?"
"Ừ...anh vừa từ bệnh viện về đây. Hôm nay anh ở bệnh viện cả ngày, sáng mai phải đến trường làm luận văn tốt nghiệp."
Woojin khẽ kéo tay áo anh một chút
"Em xin lỗi vì đã làm phiền anh... Anh mệt lắm đúng không?"
"Không sao đâu, vì em là người yêu kiêm bệnh nhân tâm thần của anh mà"
"Tâm thần? Tại sao?"
