Không khí ngưng tụ, thời gian đứng lại, căn phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại tiếng hít thở mỏng manh cùng âm thanh nảy lên kịch liệt của trái tim tôi.
“Ngươi...... Điều kiện gì?” Tôi cố bày ra dáng vẻ uy nghiêm nhất của công chúa một nước, đáng tiếc lúc nãy đã bại lộ ra bản chất ‘bình dân’ mất rồi. Kết quả lời kia vừa thốt ra, liền biến thành vô cùng đáng thương bởi tôi quá khẩn trương mà thành ra nói lắp. Đúng là ‘bộ dạng thổ phỉ cầu xin tha mạng’! Thật đúng là toát mồ hôi lạnh, không còn mặt mũi nào nữa!
Đông Phương Cửu cong mắt cười, hết sức chậm rãi mà nói: “Chỉ cần cô đồng ý trở thành...trở thành...”
Trở thành cái gì?! Chết tiệt! Còn cố ý tra tấn tâm hồn yếu ớt của tôi!
“Trở thành — người của ta.” Trong đôi mắt đen của Đông Phương Cửu lóe lên một ánh nhìn đùa cợt.
Lúc này tôi chỉ biết há hốc mồm xấu hổ, cố hết sức để thở ra, hít vào...
Xin hỏi ông trời, chẳng lẽ con đã làm sai chuyện gì sao? Hay là kiếp trước con quá thất đức?! Bây giờ tôi thật sự không biết nên làm cái gì nữa??? Tôi... còn không bằng để cho Hiên Viên Tiêu một chưởng đánh chết cho xong!
‘Sống, thì phải sống phải cho vĩ đại. Chết, thì phải chết cho vinh quang!’ Nhưng hiện giờ tôi sống tuyệt đối không ‘vĩ đại’, mà chết cũng
tuyệt đối không thể ‘vinh quang’, nhưng quan
trọng nhất nhất lại là — tôi còn chưa muốn chết!
“Người của ngươi? Vương phi?!” Tôi chợt nghĩ tới chịGiang, nhớ tới Hồ Lan Tử(1)......“Thành giao!” Nghĩ tới các chị, tôi chợt nhớ tới Tra Tử Động, Bạch Công Quán(2), cho nên tôi......
(1) Những phụ nữ nổi tiếng của TQ.
(2) Những trại giam khủng khiếp nhất của
TQ.
Đông Phương Cửu nghe câu trả lời của Thượng Quan Lăng, thoáng ngẩn người, đột nhiên sắc mặt ửng hồng, đôi mắt càng cong lên như mặt trăng, liếc mắt đưa tình, ôn nhu như nước gọi: “Lăng nhi......” Chậm rãi bước về phía Thượng Quan Lăng đã đực ra như phỗng.
Thấy hắn từng bước đi tới gần, tôi sợ tới mức chỉ có thể nắm chặt hai tay, trừng lớn hai mắt, sợ hãi, lo lắng, khủng hoảng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn sẽ không... sẽ không nổi
‘thú tính’ lên đó chứ?!
“Chờ...chờ đã!” Tôi đưa hai tay lên làm tư thế tạm dừng, nuốt khan, tận tình khuyên bảo: “Đông Phương Cửu... thực ra... có một số việc... nhất thời không cần phải gấp gáp... tục ngữ có câu ‘Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng’, tục ngữ còn nói ‘Có thể nhịn thì phải nhịn’... Ngươi... ngươi có hiểu ý ta không?? Ha ha... hì hì...” Mặc dù khóe miệng có chút run rẩy, nhưng mà tôi vẫn còn ‘tính kế’. Ông trời ơi~ ông mở mắt đi chứ! Ngàn vạn lần đừng để cho một Đông Phương Cửu anh tuấn tiêu sái, tuyệt thế vô song một đời anh kiệt như thế bị hủy hoại dưới ‘gấu váy thạch lựu’ của tôi nha! Với lại, tôi thích mặc quần hơn...
Tôi tiếp tục dõng dạc diễn thuyết: “Ta biết ngươi rất giàu có, không chỉ giàu mà còn rất quyền thế, tướng mạo ngươi lại tuấn mĩ, mặc dù thỉnh thoảng cũng rất, rất, rất ‘thủ đoạn’...” – Tôi không dám nói hắn thỉnh thoảng rất âm hiểm! – “Ta cũng tin rằng trong một tương lai không xa, có thể ta sẽ không thể kiềm chế được mà đem lòng yêu thương ngươi, nhưng hiện tại chúng ta còn chưa biết gì về nhau, tình dục mà không có tình yêu thì thật là đáng buồn, chúng ta là người chứ không phải cầm thú... cho nên chúng ta không nên...”
“Ha ha......” Đông Phương Cửu cười lớn, con ngươi cười cười lóe ra một tia trào phúng, còn có một cái gì đó cũng không rõ, hắn dừng bước: “Thượng Quan Lăng, ta nghĩ cô hiểu sai ý của bổn vương rồi.”
“Hả! A?! “ Đây là tình huống gì vậy trời?! Đông Phương Cửu thay đổi một gương mặt
lạnh như băng, cất giọng thờ ơ: “Bổn vương là
cho cô cơ hội làm thuộc hạ của bổn vương.” Trong ánh mắt ngoài vẻ xem thường ra, hắn còn khinh rẻ nhìn Thượng Quan Lăng tiếp tục nói: “Muốn làm vương phi của bổn vương?! Ha ha...” Đông Phương Cửu phẩy tay áo xoay người, khẽ cười buông ra hai chữ:“Nằm mơ!”
Tôi cứng người, không dám thở mạnh, trời đất xoay chuyển nhanh thế không biết?! Tôi hiểu sai ý của hắn?! Ngất mất! Chẳng lẽ tôi lại tự kỷ đến mức đó sao! Tên Đông Phương Cửu khốn kiếp, âm hiểm giả dối này, tuyệt đối là cố tình trêu chọc tôi, cố ý làm tôi xấu hổ mà! Tôi hận! Hận!
Kẻ xấu xa như vậy sao không đi làm thái giám đi! Đông Phương Cửu làm thái giám thì đúng là sỉ nhục cho cái nghề nghiệp này! Lửa giận trong lòng đã cháy cuồn cuộn rồi!
“Vậy ý của ngươi chính là... hợp tác ư!” Hừ, còn không phải muốn mượn thế lực Ngọc quốc chúng ta yểm trợ sao, ngươi chỉ là một hoàng tử nhỏ bé, hiện tại cùng lắm là vương gia. Kéo cái gì mà kéo, còn kéo nữa bổn cô nương sẽ nghĩ cách cho thất ca Đông Phương Thất của ngươi lên làm hoàng đế bây giờ, để xem ngươi còn có thể khoe mẽ đến khi nào! Xem ngươi còn có thể kéo được nữa không?! Xem ngươi còn kiêu căng nữa không?! Xem ngươi còn....còn...?! Hừ!
Có câu: ‘Có quyền không dùng, quá hạn mất hiệu lực’, hừ, với tư cách là ‘nhân vật quan trọng có giá trị’, tôi nghênh ngang đặt mông ngồi xuống một cái ghế trạm trổ long phượng vô cùng hoa lệ.
“Shhhh......ặc.” Đau, đau, đau quá!...Quên mất cái mông suýt nữa bị tét làm tư của mình~~~
Đông Phương Cửu cố nín cười, trên mặt vẫn đeo vẻ lạnh tanh như người chết, lạnh lùng hỏi: “Thượng Quan Lăng, dựa vào cô mà cũng dám cùng bổn vương nói chuyện —hợp tác?”
Trong lòng tôi có chút nhụt chí, nhưng ngoài miệng lại càng thêm cương ngạnh: “Làm ơn đi, hiện tại là ngươi có việc cầu ta?! Không cần bày ra điệu bộ vương gia làm gì, ta vẫn là công chúa đó?! Là trưởng công chúa đó biết chưa?! Ngươi chỉ là một cửu hoàng tử nhỏ bé, còn dám làm bộ làm tịch cái gì?! Đừng quên ngôi vị hoàng đế mà ngươi muốn, thất ca ngươi cũng rất thèm thuồngđó nha!”
Đôi mắt đen của Đông Phương Cửu thoáng chốc trở nên sắc bén, chằm chằm nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Thượng Quan Lăng, giống như muốn nhìn thấu vào nội tâm của nàng, thật lâu sau mới rời đi, nhỏ giọng nói: “Có vẻ như cô thú vị hơn Thượng Quan Lăng nhiều.” Sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười sáng chói lấp lánh như tinh tú trên trời.
Đẹp quá.... ngất mất......
Mỹ nhân kế.... của hắn....rất thành công.... Nhưng mà... hình như... có phải... hắn vừa
mới nói câu gì đó tương đối đặc biệt...