Chương 13

968 20 0
                                    

Liên tiếp ba ngày sau đó, Hà Nhiễm đi đến tiệm cắt tóc đều không tìm thấy Tiêu Hàn.

Về sau cô đi tìm Bàn Tử hỏi chuyện mới biết được, thì ra thời gian gần đây Tiêu Hàn đã về quê để xử lý một số công chuyện.

Sau khi biết được tin này, tim Hà Nhiễm thoáng chốc nặng nề.

Bởi vì anh không chào mà đã đi.

Thực tế thì anh cũng không cần thiết phải đến chào cô, Tiêu Hàn muốn đi đâu đều không có nghĩa vụ phải báo cho cô biết.

Gần như đã nuôi thành thói quen, Hà Nhiễm mấy ngày nay đều tới trước cửa tiệm cắt tóc đi dạo vài vòng để vẽ cảnh vật xung quanh đó, thuận tiện nhìn xem Tiêu Hàn đã về hay chưa.

Chiều hôm đó cô vẫn như thường lệ hướng về phía tiệm cắt tóc, đi dạo ở ngay trước cửa.

Trong nhà vẫn không có động tĩnh như cũ, những bậc thang lâu ngày không có ai quét dọn đã bị lá rụng che phủ.

Hà Nhiễm không nhìn thấy Tiêu Hàn, nhưng lại nhìn thấy Táo Táo đang trốn trong một chậu hoa mà ngủ nướng.

Dường như cảm nhận được Hà Nhiễm đang đi tới, nó lười biếng ngẩng đầu lên.

Nó híp híp mắt nhìn cô rồi thấp giọng meow một tiếng, âm thanh nghe qua có chút yếu ớt.

Con mèo này Tiêu Hàn không mang theo, cũng không biết gần đây nó đã lấp đầy cái bao tử bằng cách nào.

Từ đó Hà Nhiễm mỗi buổi chiều có thời gian rảnh, đều mang một ít cơm canh thừa đến cho Táo Táo ăn.

Trước lạ sau quen, thỉnh thoảng con mèo này cũng rất thân thiết chạy lại cọ cọ vào bắp chân cô.

Chiều nay trong lúc Táo Táo đang thích thú thưởng thức hai con cá trích Hà Nhiễm đem tới, còn cô thì ngồi kế bên ngẩn người nhìn nó.

Không lâu sau A Man đi tới.

Cô nghe thấy có người ở sau lưng gọi cô: "Sao em lại ngồi ở ngoài cửa nha?"

Cô quay đầu thấy người vừa đến liền trả lời: "Tiêu Hàn không có ở đây."

"Không có ở đây à?" A Man hơi sững người, nghi hoặc hỏi: "Vậy anh ta đi đâu?"

"Về quê rồi."

A Man nghe tới đây mới giật mình: "Ồ, đúng rồi. Chị cũng quên chuyện này đi mất."

Hai người câu được câu không mà hàn huyên một lúc.

Sau đó A Man ngồi xổm xuống, nghiêng đầu đánh giá Táo Táo đang ăn uống no nê, chậc chậc vài tiếng nói: "Lão gia hỏa này được ăn rất ngon."

Cô ấy nhìn về Hà Nhiễm, "Là em cho nó ăn à?"

"Ừm."

"Lần sau em đừng quản nó, con mèo này thành tinh rồi, đói cũng không chết được đâu."

Hà Nhiễm nói: "Không sao, chỉ là đem chút đồ ăn thừa cũng không quá phiền phức."

A Man cảm thán không thôi: "Lão nhân gia này vẫn rất trung thành, nhiều năm như vậy rồi vẫn canh giữ bên người Tiêu Hàn không đi. Nếu đổi lại là chị thì chị đã bỏ đi từ sớm rồi."

[Full] Anh đến trong cơn mưa hoa mùa hạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ