Chương 34: Du lịch ( hạ )

245 8 0
                                    

Sáng sớm hôm sau, bốn người vây quanh một bàn ăn cơm, Tư Minh và Diệp Kính Huy đương nhiên là ngồi kế nhau, hai người còn lại ngồi phía đối diện.

A Tề lo lắng hỏi: "Anh Lưu, tối qua anh không ngủ được sao? Nhìn anh uể oải quá."

Hắn chưa kịp mở miệng đã nghe Tư Minh bên cạnh dùng chất giọng trầm thấp bình thản như thường lệ nói: "À, tối qua tôi gặp ác mộng, nửa đêm choàng tỉnh làm ồn đến cậu ấy, sau đó cậu ấy không ngủ được."Sao anh biết tôi thức trắng đêm, nói vậy khác nào tự khai anh cũng tỉnh?

Diệp Kính Huy chẳng muốn nhìn anh, tiếp tục cúi đầu húp cháo.

A Tề lại hiếu kỳ hỏi: "Ác mộng gì vậy?"

Anh mỉm cười: "Mơ mình đi bắt hổ lại bị hổ ăn mất."

"Khụ..." Diệp Kính Huy bị sặc cháo đến nỗi phải ho khan vài tiếng, đoạn, hắn ngẩng đầu lên liếc anh, nói một cách nhàm chán: "Tình cờ quá, tối qua tôi cũng nằm mơ, mơ sau khi mình bị hổ xơi, tôi cầm đao rạch bụng phanh thây chết nó."

Tư Minh im lặng.

Còn A Tề lại cúi đầu cười khẽ.

Lúc khởi động xe, Diệp Kính Huy tìm cơ hội ở chung một mình với A Tề, khẽ khàng tiến sát bên tai cậu nói câu ám muội: "Đồ ngốc, tuy anh với cậu là chỗ thân quen, nhưng dấu hôn trên cổ ít nhất cậu cũng nên che một chút đi."

A Tề nháy mắt đỏ ửng mặt mày, rụt cổ lại cúi đầu thấp hết mức, cậu lắp bắp: "Nà... nào có... Em... Em... "

Hắn bật cười: "Gạt cậu thôi.", rồi vui vẻ xoay người bỏ đi.

Để lại A Tề đứng như trời trồng tại chỗ, mặt đỏ tới mang tai một lúc lâu sau, chờ đến khi Trần Nhiên gọi cậu xuất phát, cậu mới quay đầu leo lên xe.

Thế là suốt cả ngày hôm ấy, A Tề bỏ mặc Trần Nhiên, trong khi hắn lại thường xuyên trêu ghẹo cậu ta, cười thích chí cực kỳ.

A Tề vẫn tập trung lái xe không dám chớp mắt, vậy mà đôi lần khi Trần Nhiên chú mục vào cậu, vành tai cậu đỏ ửng, tựa như có phần ngượng ngùng khi tình tứ thế này trước mặt Diệp Kính Huy.

Hắn dĩ nhiên thừa hiểu, khóe miệng cong thành một nụ cười.

Thay vì phải lo sợ khi ở cùng một kẻ lạnh nhạt vô tình như Quan Thiên Trạch, A Tề có thể tìm được chàng trai phóng khoáng lại ấm áp như vậy để chung sống bình yên qua cả đời, cũng xem như là hạnh phúc vậy.

Đi tham quan những chiếc tàu chiến còn sót lại trong chiến tranh Giáp Ngọ ở Uy Hải đến giữa ngày, buổi tối thay đổi tuyến đường đến Yên Đài, tất nhiên, khách sạn lại không có giường đơn, A Tề thuê một gian phòng có giường đôi cho họ, lúc nhìn Diệp Kính Huy cậu sẽ cúi thấp đầu di chuyển tầm mắt, hắn đi lướt ngang qua người cậu, nhẹ giọng bảo: "Bảo chàng thanh niên nhà cậu kìm chế chút đi, cậu là tài xế đó, một xe bốn mạng lận." Dứt lời lại sảng khoái xoa đầu A Tề, quay người nghênh ngang đi mất.

Thực ra đối với Diệp Kính Huy mà nói, sự tồn tại của A Tề rất đặc biệt, bản thân hắn luôn muốn có một đứa em trai để thỏa thuê chòng ghẹo, đáng tiếc cậu Văn nhà hắn tính cách quá ư là méo mó, đừng nói trêu đùa, không bị cậu ta phản đòn đã xem như nể mặt hắn lắm rồi, nhiều năm qua ngay cả tiếng anh ba cũng chưa bao giờ gọi, đúng là cái đồ khó tính. Trong khi nhìn A Tề mà xem, ngoan ngoãn, dễ bảo, mặc cho hắn xoay vòng vòng muốn đùa thế nào thì đùa, vừa ngây thơ vừa khả ái vô cùng. Chẳng biết vì sao, nỗi oán hận và căm ghét thoạt đầu lúc cậu phản bội hắn giờ đây đã nhạt tựa sương khói, trái lại giống như đương quay ngược về quá khứ, thuở còn ở hộp đêm, mỗi lần trông thấy cậu đều nhịn không nổi mà phải trêu ghẹo đôi ba câu, nhìn cậu đỏ mặt thì tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều.

[ Đam mỹ ] Sự trả thù công bằngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ