Start

4.2K 233 21
                                    

Sumire là một cô bé nhút nhát và không quá nổi bật trong một vài chuyện. Đã thế tính cách lại còn rất hậu đậu, hơi tí là ngã, hơi tí là hỏng việc. Sumire cũng chẳng phải là một người kiên nhẫn quá mức hay gì cả. Nhưng tại sao cô bé vẫn ở đây và chờ đợi? Cô bé đang chờ đợi thứ gì? Cô bé đang chờ đợi ai? Vì sao cô bé lại phải chờ đợi?
Vì một người đã từng cười và nói với cô một lời hứa

"Ta hứa sẽ quay trở lại sớm thôi, con sẽ chờ ta chứ?''

Đó là lí do Sumire vẫn ở đó. Đã bao năm rồi kể từ khoảnh khắc ấy? 3 năm 5 tháng 12 ngày, cô bé đã đếm từng ngày dài trôi qua và vẫn cứ mòn mỏi đợi chờ trên hòn đảo nhỏ.
Năm Sumire 8 tuổi, một bi kịch xảy ra đã thay đổi cả cuộc đời của cô bé. Ngôi làng nơi Sumire nương nhờ mấy năm nay bị một đám hải tặc tấn công. Chúng giết người cướp của, thiêu trụi cả ngôi làng, mọi thứ chìm trong tro tàn và lửa đỏ.
Sumire may mắn thoát được ra bên ngoài nhưng cũng bị bỏng chẳng ít. Mái tóc nhuốm màu nắng bị cháy xém vài phần, chiếc váy bắt lửa nhuốm màu đỏ tươi của máu. Khuôn mặt xinh đẹp với chiếc má phúng phính hồng hào hằng ngày đã xuất hiện vô vàn vết xước cùng tro tàn đen kịt. Đôi đồng tử màu đỏ cam sợ hãi liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh. Một tên hải tặc hung tợn tiến đến, hắn nở nụ cười đáng sợ

- Ôi chao! Chúng ta có gì thế này? Một tiểu thư nhỏ bé xinh xắn! Chắc chắn bán cho lũ thiên long nhân rất được giá đây!

Sumire run rẩy lùi lại vài bước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. Những giọt nước mắt cứ rơi xuống thấm đẫm nền đất rực lửa. Bà Rinne đã từng kể với nó về lũ thiên long nhân hống hách ấy
''Quay lưng lại, chạy đi Sumire, chạy bằng tất cả sức lực mày đang có''. Mặc kệ đôi chân trần bé nhỏ rướm máu đang nhói lên đau đớn, Sumire vẫn tiếp tục chạy, chạy mãi. Băng qua cánh rừng, băng qua con suối nhỏ,...

''Đường cùng rồi''. Ý nghĩa thoáng qua trong đầu Sumire. Cô bé dừng lại ở vách đá hướng ra biển xanh. Bọn hải tặc quái gở ấy đã đuổi tới nơi, chúng sẽ bắt cô và bán làm nô lệ? Không được! Sumire cô thà chết chứ không bao giờ làm nô lệ cho cái lũ bẩn thỉu ẻo lả ấy! Cô đã thoát được bọn buôn người một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai mà!
''Sumire, nhảy đi"
Đúng rồi! Nhảy xuống biển là cô sẽ thoát! Nhưng... Cô đâu biết bơi đâu!?
Thoáng chần chừ, lại do dự, một bên là tự do, một bên là cũi sắt, nên nhảy xuống hay ở lại và trở thành một thứ đồ vật để lũ khốn đó chà đạp?

Bỗng, cái tính hậu đậu bộc phát, cả người chỉ đứng im thôi mà cũng ngã khỏi vách đá, té luôn xuống biển, thần kì hết sức!
Cơ thể bé nhỏ của Sumire rơi xuống biển tạo nên một tiếng động lớn. Nước biển len lỏi vào các vết thương khiến nó xót và đau hơn bao giờ hết. Đôi mắt khó nhọc mở ra, kinh hãi... Bọn vua biển! Nước mắt cô rơi xuống hòa cùng với nước biển mặn chát. Một con vua biển khổng lồ lao tới. Trong khoảnh khắc đó, cô bé Sumire hét lên, nước biển tràn vào cuống họng, đôi mắt, ngập ngụa trong khí quản và dạ dày

- Cha ơi! Làm ơn...cứu con với!

Con vua biển lao tới, mở cái miệng to với những chiếc răng nhọn hoắt đớp trọn Sumire bé nhỏ

''Cha không cần Sumire nữa đúng không?''

"Cha, người ở đâu?"

(ĐN One Piece) Kiếm TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ