Tôi xin lỗi

1K 117 36
                                    

Sumire hít một hơi thật sâu, thả mình xuống chiếc giường phía sau. Có lẽ cô đã hơi quá tay rồi nhỉ, dù gì họ cũng là ân nhân của cô mà, những việc cô làm vừa rồi hình như đã phạm vào đại kị của papa thì phải

Ăn cháo đá bát...

Cô bước ra khỏi phòng, cúi nhìn hành lang bằng kim loại màu xám loang lổ những vết máu bị kéo đi. Quái lạ, mọi người đâu hết rồi vậy?

Sumire tò mò đi loanh quanh khắp hành lang nhưng các căn phòng ngủ đều trống trơn. Cô lại tiếp tục lết xác ra phòng khám, quả thật là tất cả thành viên đều ở đó. Nhìn vào khe cửa, cô chợt nhận ra được điều gì đó...sao họ trông quen vậy ta? Lục lọi cái não cá vàng của mình, cô thực sự thấy họ rất quen cơ mà, cớ sao lại không thể nhớ nổi chứ?

Đột nhiên, chẳng hiểu vì sao Sumire lại ngã đập mặt xuống sàn, lúc ngước lên thì thấy cả bọn đang nhìn chằm chằm mình, tất cả đều trưng ra mấy biểu cảm vô cùng đặc sắc. Giận tím người, sợ bay màu,...

- Xin lỗi mọi người, lúc nãy tôi có hơi quá đáng, khi không lại đánh mọi người

Sumire cúi đầu áy náy

- Không sao đâu Sumire, chúng tôi ổn

Bepo nói

- Ổn cái đầu mi ấy! Nhìn tay ta đi! Gãy rồi đấy!

Thuyền viên D

- Thật sự xin lỗi mà... Tôi sẽ đền bù mọi tổn thất được chứ?

Cô gãi đầu ái ngại

- Đảo kế tiếp mời cô đi cho, tàu chúng tôi không chứa kẻ thù

Thuyền viên E

- ... Um... Được thôi...

Sumire cúi đầu, lỗi đều do cô mất kiểm soát cả mà

- Không sao, đều là lỗi của tôi, xin lỗi vì trò đùa vô duyên của tôi

Law đang băng bó cho một thuyền viên khẽ cất tiếng

- Cô cứ ở lại đây, theo thỏa thuận mà làm

Vâng, các thuyền viên sốc nặng, đù má thuyền trưởng đại nhân của họ vừa nói xin lỗi á!?

Sumire tròn mắt, Law ngước lên, nhíu mày nhìn vào phần eo của cô

- Sumire-ya, người cô bị thương rồi kìa, lại đây để tôi băng bó

Law nói

- Hả...bị thương? Anh nói cái gì... Tôi có bị làm sao đâu?

Sumire bất ngờ nhìn xuống cơ thể mình, tay chân có làm sao đâu, chỉ bị trầy xíu thôi mà

- Cứ lại đây...

- Ờm được thôi

- Cởi áo ra

'Bốp'

- Tên biến thái này!

Sumire giơ tay tát Law một cái đau điếng khiến cả bọn tròn mắt. Lần này là lỗi của thuyền trưởng nhà họ thật...

- H..Hm... Tôi xin lỗi, tôi quên mất cô là con gái... Tất cả đi ra ngoài!

Law cố gắng không phá lên cười trước sự ngu ngốc của mình, gằn giọng đuổi hết mấy người mà con tác giả cho là bóng đèn ra khỏi phòng

(ĐN One Piece) Kiếm TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ