8.(6)

255 31 12
                                    

1 tuần tiếp theo trôi qua nhạt nhẽo , cô thì vẫn cứ như một cái phao đang nổi trên sông với bao nhiêu cơn mưa nặng hạt .

Nó cứ trôi và trôi theo không biết đi đâu về đâu .

Những ngày ở công ty cô đã bắt đầu bị tên giám đốc để ý vì tốc độ và cách làm việc càng ngày càng chậm đi.

Ông ta bảo nếu cứ tiếp tục công việc bằng cái tốc độ như thế này thì sẽ cho cô nghỉ việc thẳng tay chứ không cho xuống chức hay gì hết.

Hôm nay cô đã năn nỉ gãy cái lưỡi để xin ông ta nghỉ một ngày để vì gia đình có việc .

Đấy chỉ là một cái lí do bịa ra chứ thật ra cô phải đi đến bệnh viện để xem thật ra mình có bị cái bệnh chết tiệt đó không .

Theo cô nghĩ 90% là có , 10% là không vì những thứ dễ vỡ trong nhà cô đều bị cô làm cho bể hết .

Và có một thứ mà cô không hề dám đụng tới ... Là hình ảnh của cô và em . Chỉ có một tấm hình duy nhất được đặt trên cạnh đầu giường của cô và nó được ép bằng kính , cô chỉ là không muốn không thể nhìn thấy em bằng một cách nào đó ... ít ra vẫn còn ngắm em trong hình được .

Bây giờ cô đang mặc chiếc áo khoác che gần hết người mình chuẩn bị ra khỏi nhà và đi đến nơi cô không bao giờ muốn tới .

Việc đi đứng của cô bây giờ không ảnh hưởng gì nhưng cơn run của tay khoảng chừng vài phút thì nó lại bắt đầu run không kiểm soát được .

Đút tay vào áo khoác che đi những cơn run kia , cô đã gọi taxi cho mình trước đó ... vừa ra khỏi nhà thì đã thấy taxi , cô nhanh chóng bước vào xe .

Người tài xế di chuyển ánh mắt nhìn cô gấp gáp bước vào giống như đang cố gắng che dấu điều gì đó .

- " Tôi có thể đưa cô đi đâu ? "

Cô chỉnh tư thế ngồi của mình lại , giọng nói ngập ngừng vang lên .

- " Đưa con đến bệnh viện Seoul "

Đó là 2 câu duy nhất trong chiếc xe , nhưng cô để ý khi mỗi lần nhìn lên kính ở trên ghế tài xế thì cô thấy ánh mắt tài xế nhìn cô ... vì thế mà cô càng ngày càng cố gắng dấu đi 2 cái tay đang run lên kia .

Nhanh chóng đến bệnh viện , cô vẫn một tư thế gấp gáp đi vào .

Trước khi đi bác tài xế còn nói là sẽ đợi cô ở góc đường , cô gật đầu .

Bệnh viện Seoul vẫn như ngày nào , vì là bệnh viện lớn nhất nên người đi khám cũng rất nhiều .

Nhưng đến khoa thần kinh thì thật sự là không nhiều cho mấy , chỉ lác đác vài người già đi lấy số rồi ngồi đợi . Cô cảm thấy mình bị lạc lõng , ở đây dường như cô là trẻ nhất .

Lấy cho mình số 10 , cô ngoan ngoãn ngồi đợi .

Nhìn từng người già có người thân chăm sóc giúp đỡ đi vào nơi khám bệnh kia , bỗng cảm giác tuổi thân ngập tràn trong lòng ... cô chỉ một thân một mình đi đến bệnh viện .

Nhưng rõ ràng là cô không muốn ai biết là Shin Ryujin đi đến bệnh viện , nếu mọi người biết thì chỉ thêm phiền phức cho họ .

Series about 2Shin ( Ryujin × Yuna ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ