Chap 51: Một đế vương

543 80 7
                                    

Cảm nhận được tiếng động kì lạ kế bên. Homura chầm chậm mở mắt ra, đôi hàng mi cong vút khẽ run run rồi để lộ đôi đồng tử màu tím đầy đẹp đẽ, yêu mị.

Trước mặt cô là một trần nhà, là thứ mà cô đã nhìn đến quen thuộc. Cô nhẹ xoay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động. Đập vào mắt cô là hình ảnh một người con trai cao lớn. Với đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng vào cô.

Cơ thể Homura nhẹ giật mình. Cô chậm chạp ngồi dậy rồi đưa ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng vào người kia.

"Ưm... Anh là ai vậy?"

Hibari mở to mắt, ánh mắt như có như không chứa tia ngạc nhiên. Nhưng nhanh chóng vụt qua rồi biến mất.

"Không là ai cả! Chỉ là... người quen thuộc đối với em thôi!"

Homura chỉ bình thản đưa tay chải chải nhẹ mái tóc cho thẳng lại, đột nhiên vụt qua đầu cô là những hình ảnh đầy mờ nhạt. Cô nhẹ nhíu mày, đưa tay đỡ lấy đầu.

"A~ Cái thứ... gì đây?"

Tại sao những hình ảnh này lại quen thuộc đến thế? Quen thuộc đến mức... chán ghét. Hình ảnh một trận chiến đầy căn thẳng, hình ảnh những chàng trai không nhìn rõ mặt đang đồng loạt xông vào tấn công một cô gái.

Bỏ mặt cho trên mình cô gái đó đầy những vết thương đang rỉ máu. Bỏ mặt cho cái nhìn và nụ cười buồn của cô gái đó. Và cả... bỏ mặt cái cảm xúc của chính bản thân.

"Hả? Cái gì... thế này?"

Homura đưa tay chạm vào dòng nước trên mặt mình. Đầu ngón tay cảm nhận được sự ướt át đến khác lạ. Cô đưa tay lau đi. Thế nhưng càng lau thì nước mắt lại chảy ra càng nhiều.

"Tại sao... lại cảm thấy khó chịu thế này? Tại sao... lại cảm thấy rất đau?"

Hibari mở to mắt nhìn những giọt lệ chảy ra khỏi hốc mắt của người kia, hắn nhanh chóng bước đến và rồi dang tay ra ôm chầm lấy Homura.

Homura mở to đôi mắt đang được bao phủ bởi làn nước. Vì thế đôi mắt trở nên lấp lánh hơn và chứa đựng nỗi u sầu khó nói.

"Không sao cả rồi!"

Bên tai Homura là giọng nói trầm ấm nhưng xuất hiện những tia dịu dàng khó nhận biết. Cô đưa tay, run run ôm chầm tấm lưng rộng kia. Dụi vào hõm cổ Hibari.

"Nói cho tôi biết đi... Tại sao? Tại sao lại... khó chịu vậy? Tại sao tôi lại thấy đau vậy? Đau quá!"

Hibari cụp mắt, tay xoa nhẹ mái tóc dài của người kia. Mở miệng.

"Không sao cả! Chẳng có chuyện gì đâu! Chỉ cần nghỉ ngơi một chút... mọi chuyện đều sẽ ổn cả! Đừng lo, tôi sẽ ở đây và bảo vệ em!"

Nghe những lời đó, đột nhiên Homura cảm thấy đôi mắt mình nặng trĩu. Dù không muốn chút nào, thế nhưng cô lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ với những nỗi đau không thể nào mất đi.

Hibari đặt Homura nằm xuống giường, bàn tay vén nhẹ mái tóc của cô. Ngón tay lau đi giọt lệ còn đọng lại ở khóe mắt. Ánh mắt như buồn đi.

[Drop] (Tống Chủ KHR) Ác QuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ