2

2.3K 196 10
                                    




Jeonghan được 18 tuổi 9 tháng và là khi Jihoon tìm thấy soulmate của mình.

Đó là năm đầu tiên của họ tại trường Đại học và cả ba đã phải chạy cật lực để không bị muộn buổi học định hướng.

"Tớ đã nói rồi còn gì, tiệc ngủ trước ngày đầu tiên của Đại học là một ý tưởng tồi!" Jun rên rỉ khi họ chạy vào bên trong trường lớn.

"Ít nhất là chúng ta trễ cùng nhau!" Jeonghan cãi lại khi họ đang tìm kiếm các phòng.

"Nhanh lên." Jihoon vừa nói vừa kéo hai người về nơi họ cần đến. Ba người đứng trước khán phòng và liên tục thở dốc.

"Ngày đầu tiên tại trường Đại học và chúng mình đã trễ." Jeonghan thoáng cười bất lực.

"Chưa kể chúng ta phải vào một cái phòng chật kín người, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này rằng có ba đứa đi muộn nè." Jun thở dài.

"Chúng ta hãy vào trong và giải quyết chuyện này thôi." Jihoon nói với giọng điệu thờ ơ.

Jun từ từ mở cửa và ba người họ bước vào. Khán phòng như bị lu mờ đi khi có một nhóm người đang nhảy trên sân khấu.

"Họ đang làm gì thế?" Jeonghan thì thầm.

"Có lẽ họ đang giới thiệu các câu lạc bộ cho sinh viên năm nhất." Jun thì thầm đáp lại. "Phải không, Jihoon?"

Không nghe thấy tiếng trả lời, Jun bèn quay qua nhìn Jihoon và thấy cậu đang bị đóng băng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào sân khấu.

"Jihoon?" Jun gọi, y quay đầu lại nhìn những gì Jihoon đang nhìn chằm chằm.

"Ôi lạy chúa tôi." Jeonghan thì thầm và run rẩy vì sốc.

Cổ tay của Jihoon đang phát ra ánh sáng, một số người quay lại nhìn về phía họ. Và trên sân khấu, một người con trai đột nhiên ngừng nhảy và nhìn về phía Jihoon, ánh mắt họ chạm vào nhau.

Jihoon đứng sững tại chỗ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, ngoại trừ chàng trai đang chạy thẳng về phía cậu. Jihoon không thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoại trừ tiếng đập trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực này. Cho đến khi trái tim, linh hồn và toàn bộ cơ thể cậu tự động thốt ra.

'Của tôi.'

Đột nhiên, Jihoon thấy bản thân chạy về phía người mà tâm hồn cậu đang tìm kiếm. Cậu đang chạy về phía định mệnh của mình. Jihoon cố gắng lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra không ngừng và nuốt xuống cục u lớn trong cổ họng, cậu nghẹn ngào với mỗi bước chân cả hai đang tiến lại gần nhau hơn.

Jihoon không phải là một người ưa khóc nhè, nhưng sự hiện diện của anh và chỉ của anh thôi cũng đủ để những giọt nước mắt tuôn rơi bất tận. Cậu không thể ngăn được tiếng khóc nức nở khi được bao bọc trong một cái ôm ấm áp, trong một vòng tay khiến cậu có cảm giác như đang ở nhà.

Không sai, Jihoon đã tìm được nhà, tìm được mái ấm cho mình rồi.

Cả hai kéo nhau ra khỏi cái ôm và Jihoon nhìn chằm chằm vào người con trai với khuôn mặt dễ thương và cặp má phúng phính đang ôm lấy mặt cậu và lau đi những giọt nước mắt còn lại.

[Transfic][JeongCheol] You are my moonlight/my sunshineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ