CHAP 11

147 14 1
                                    

Nhìn thấy nó, nước mắt cô không kìm được liền tuôn ra.

*Flashback...

"Này mấy tên kia có dừng lại hay không hả?" – Tiếng thét của Trí Nghiên vừa đủ khiến tụi kia quay lại nhìn nó nhưng cũng vừa đủ khiến giọt nước mắt hạnh phúc của ai kia rơi xuống.

"Chuyện này không liên quan gì đến mày muốn làm tập làm anh hùng cứu mĩ nhân à! Được, theo tao vô con hẻm kia"

"Còn mày đứng im đó cho tao, dám báo cảnh sát tao giết luôn cả hai" Mấy tên kia vừa nói, vừa lôi Byul xồng xộc vào con hẻm kế gần đó.

"Hyejin..hức...hức...Cứu chị với...hức...Cứu Byul của chị đi em ơi!" Cô vừa khóc, vừa hoảng loạn gọi điện báo cho Hyejin vì cô cũng chỉ kịp xin số của em họ mình thôi.

"Bình tĩnh lại nào chị Yong Sun, chuyện gì đã xảy ra, bây giờ tụi chị đang ở đâu?" Hyejin đáp lại sự hoảng loạn của Yong Sun bằng một giọng bình tĩnh đến lạ thường.

"Tụi chị đang ở....con hẻm đối diện siêu thị ở đường XXX...Lúc nãy chị bị đám thanh niên kia quấy rối, Byul chạy đến cứu chị rồi bị tụi nó lôi vào hẻm đánh nãy giờ. Chị nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội lắm mà tụi nó dọa nếu chị dám báo cảnh sát hay vào hẻm sẽ giết luôn Byul" Yong Sun vẫn tiếp tục khóc và kể cho em mình nghe.

"Chị cứ bình tĩnh đứng ở đó đi, đừng báo công an sẽ ảnh hưởng đến Byul đấy. Em sẽ mau đến giải quyết" Vừa cúp máy, Hyejin hôn một tiếng rõ tên lên cánh môi của người con gái đang nằm cạnh mình mà khen ngợi.

"Em quả là cao tay quá đi!"

*End flashback.....

"Nè, chị không sao đúng không?" Vừa nghe xong câu đó cũng là lúc Yong Sun thấy được Byul trước mặt mình đang từ từ ngã quỵ xuống nền đất.

"Này Byul, Byul, cô không sao chứ?" Hyejin lẫn Wheein đều vội vã chạy lại nơi xảy ra "thảm kịch".

"Mau đưa cô ấy lên xe, chở đến bệnh viện ngay đi" Hyejin quay lại ra lệnh cho anh tài xế đang nhìn trăn trối nãy giờ.

Trên xe, đôi uyên ương kia đang ôm nhau nhìn Yong Sun khóc lóc, luôn miệng nói mấy câu đại loại như

"Em không được chết!!! Em chết thì chị sẽ chịu sự áy náy này đến suốt đời sau. Tỉnh lại đi, chị sẽ làm mọi thứ mà em muốn......." Nhưng cô đâu biết rằng chỉ có mình cô là bị lừa, còn ba người còn lại là đang cố gắng mà nuốt cơn cười lớn vào bụng, không dám rục rịch tí nào.

Tại bệnh viện, y tá lẫn bác sĩ tại đó đều hốt hoảng khi nhìn thấy nó.

"Yong Sun, chị đến quầy thu ngân làm thủ tục đi, em cùng Wheein vào với Byul" Hyejin quay sang nói với cô chị ngây thơ của mình.

"Bác sĩ, ông biết Seulgi đúng không? Con gái ruột của người đầu tư vào cái bệnh viện này." Hyejin đang nói với vị bác sĩ gấp rút vào phòng bệnh để may vết thương cho nó.

"Đúng tôi biết, nhưng bây giờ chuyện này có liên quan sao? Chủ tịch của các cô đang bị thương sắp chết rồi kìa." Vị bác sĩ trả lời gần như đang mắng vào Hyejin vậy.

"Được, ngài biết là được rồi. Và ngài cũng biết là Seulgi là bạn thân nhất của chủ tịch chúng tôi đúng không? Chỉ cần chủ tịch chúng tôi nói một câu với Seulgi là không những ngài nghỉ việc mà cả cái bệnh viện này cũng đóng cửa đấy" Vị bác sĩ khẽ rùng mình trước lời nói của Hyejin. Không dừng lại tại đó, Hyejin tiếp tục bình tĩnh nói những câu nhẹ như bay, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều là đang đe dọa vị bác sĩ kia.

"Nếu ngài không muốn mất chén cơm ăn của mình cũng như của hàng trăm con người còn lại thì hãy làm theo sự yêu cầu của chủ tịch chúng tôi bất cứ điều gì."

Sắc mặt của vị bác sĩ đang biến sắc chẳng khác gì con tắc kè, ngập ngừng rặn ra từng chữ

"Được..được rồi, tôi sẽ làm như lời cô nói!"

[COVER] [MOONSUN] Thư ký bất đắc dĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ