CHAP 10

131 13 0
                                    

1 tuần trôi qua,

Ai nấy trong công ty cũng đã dần quen thuộc với Yong Sun. Cô gái luôn nở nụ cười trên môi cũng như luôn giúp đỡ mọi người. Hyejin cũng lấy làm tự hào với cô chị họ này của mình lắm. Và Yong Sun cũng dần dần chơi thân với đôi uyên ương Wheein – Hyejin. Duy chỉ có một điều mọi người trong công ty đều cảm thấy khó hiểu là: Tại sao những ngày có Byul chủ tịch đi làm trông cô lại tơi tả và bơ phờ hơn những ngày bình thường mà thôi.

Yong Sun biết rõ trong hợp đồng mình được đi làm 3 ngày nhưng cô không muốn người khác dị nghị nên đã xin Byul cho đi làm bình thường như bao người nhân viên khác, chỉ khi nào nó xuất hiện ở công ty thì cô sẽ là nhân viên của nó, còn không thì cô sẽ chạy đi giúp em họ của mình. Byul đồng ý.

Hôm nay, cũng như thường lệ là ngày Byul chủ tịch xuất hiện ở công ty. Nó dựa vào việc mình là chủ tịch nên chỉ đi làm theo ngẫu hứng. Công ty trở nên bận rộn và khẩn trương hơn bao giờ hết, và Yong Sun dường như đã quen với điều này.

Nó bước vào công ty, dừng lại trước Hyejin nói nhỏ điều gò đó. Yong Sun nãy giờ lẽo đẽo theo sau nó nhưng chả nghe được gì cả. Nói xong với Hyejin liền đến thư kí Park bên cạnh.

"Nè, Yong Sun chị cùng em ra quán cà phê tại sảnh công ty ngồi một lát nha. Chủ tịch có chuyện muốn bàn riêng với phó tổng và trưởng phòng thiết kế một chút." Thư ký Park lại vỗ vai Yong Sun khi vừa tiếp lệnh của Byul.

Yong Sun gật đầu. Lần đầu tiên cô thấy nó như vậy, chắc là chuyện cơ mật của công ty không tiện cho người không phận sự nghe.

Byul vẫn tiếp tục nói chuyện với hai người kia không hề để ý đến một ánh mắt đong đầy yêu thương đến lạ kì đang nhìn chằm chặp mình từ đầu đến cuối.

Sau hai tiếng bàn bạc, Byul mới lấy điện thoại ra gọi cho Yong Sun lên phòng lại. Thoáng chốc đã đến giờ tan ca.

"Để tôi đưa chị về" Nó nói với cô

"Được vậy thì tốt quá, cảm ơn chủ tịch" Yong Sun mừng rỡ, cô không muốn phải trải qua cảm giác bắt hai chuyến xe bus, xong phải đi bộ gần 1 giờ đồng hồ mới về đến phòng trọ của mình nữa.

Nó lái xe chạy băng băng trên đường với tốc độ không thể nhanh hơn bao giờ hết. Đột nhiên dừng lại bên một con hẻm nhỏ, nó chồm người qua nói với cô. Chị ngồi trong xe chờ chút, tôi đi siêu thị bên kia đường mua chút đồ.

Yong Sun gật đầu, nó bước xuống xe và đi bộ băng qua đường. Nhưng nó không vào siêu thị mà lấy điện thoại ra gọi cho một người ra lệnh

"Bắt đầu được rồi đó!"

Chỉ còn lại Yong Sun ở bên trong chiếc xe hơi đắt tiền, nhiệt độ trong xe ngày càng cao, cả người Yong Sun không chỗ nào là không ướt đẫm mồ hôi.

" Không được rồi, sao nhiệt độ trong xe lại nóng như thế này! Lúc nãy còn mát lắm mà? Nút chỉnh máy lạnh ở đâu được nhỉ?" Yong Sun vừa nói mà tay không ngừng quạt vào người cho bớt nóng.

Loay hoay một lúc cũng không tìm được nút mở máy lạnh vì chiếc xe này quá đỗi hiện đại so với cô. Sau một hồi, Yong Sun quyết định bước xuống xe hít thở không khí bên ngoài cho mát.

Đứng chưa được bao lâu thì bỗng nhiên một đám thanh niên từ đâu bước đến giở trò biến thái.

"Nè, nè cô em tối rồi sao còn đứng ngoài này. Mồ hôi em ướt hết cả áo rồi kìa. Anh còn chưa làm gì em nữa mà!" một người trong đám thanh niên bước đến nói, tiện thể vuốt ve cánh tay của cô.

"Lấy cái tay của anh ra khỏi người tôi mau! Cứu, cứu tôi với!" Yong Sun gào thét với mong ước sẽ có người nghe thấy tiếng cô cầu cứu.

Lúc này, người mà cô cầu mong đến cứu cô nhất đã đứng trước mặt cô giải vây.

[COVER] [MOONSUN] Thư ký bất đắc dĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ