Các fan phát hiện Thái từ Khôn gần đây càng ngày càng ít cười, cho nên họ hô lớn Khôn Khôn, phải chiếu cố bản thân cho tốt. Phải chiếu cố bản thân cho tốt, những lời này Chu Chính Đình cũng đã nói với cậu, Thái từ Khôn cười khổ lắc đầu, lại nghĩ đi đâu rồi.
Thái từ Khôn gần đây thật sự rất phiền lòng, không chỉ bởi vì anh đột nhiên biến mất, mà là phát hiện công ty gần đây có điểm kỳ quái, có rất nhiều tuyên truyền cùng tài nguyên chậm chạp không có thực hiện, vẫn luôn là làm cho bọn họ không ngừng tham gia thương diễn, như là ở lợi bọn họ cũng fan mà lấy tiền, mà đối phát triển quy hoạch của bọn họ lại không đề cập tới.
Sau nữa, công ty như là từ bỏ bọn họ , tiền xe và tiền trang phục đều là bọn họ tự bỏ ra, tần suất không có báo cáo hàng ngày tăng lên. Thái từ Khôn cùng đồng đội thảo luận , phần lớn các đồng đội đều có ý nghĩ yên phận, chấp nhận hoàn cảnh, Thái từ Khôn không chấp nhận nỗ lực bao lâu nay của mình lại đổi lại kết quả này. Ôm cuối cùng một tia hy vọng đi tìm giám đốc công ty, Thái từ Khôn lần đầu tiên trước mặt nhiều người không khống chế được cảm xúc, mắng thô tục, ném gạt thuốc trên bàn, đóng cửa thật mạnh, quay đầu đi không thèm nhìn lại công ty một cái.
Lúc Chu Chính Đình thi xong môn khảo sát cuối cũng thì đã là chạng vạng, không nhịn xuống kích động, hướng tới không trung hô to "Rốt cuộc cũng tuyển chọn xong", sau đó liền vội vã đi tìm chỉ đạo viên lấy lại di động.
"Nhìn cậu khẩn cấp quá, thi thế nào hả?" Chỉ đạo viên nhìn anh đang tiến lại gần, bất đắc dĩ lấy di động anh ra.
"Còn không trả." Chu chính đình chờ khởi động máy, nhìn chằm chằm vào màn hình di động, đầu không ngẩng lên.
"Trả, thi xong liền nhẹ nhàng." Chỉ đạo viên vui mừng nhìn anh.
"Chỉ đạo viên, ta đi trước đây, hình cảnh đội thấy!" Anh một đường chạy chậm, còn không quên quay đầu lại hướng chỉ đạo viên vẫy vẫy tay.
Chu Chính Đình vừa mới mở điện thoại lên đã tự hỏi sao không thấy tin tức gì của Thái Từ Khôn? Làm gì đi? Sau lại kiên trì nhắn tin chúc ngủ ngon cũng không thấy cậu trả lời, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại lên thấy một tin tức trên Weibo: Thái từ Khôn tuyên bố chấm dứt hợp đồng, rời khỏi công ty.
Anh sững sờ ở tại chỗ, trong đầu trống rỗng, sao lại thế này? Phản ứng trong chốc lát mới nhớ tới điện thoại đã kết nối.
"Em đây" Âm thanh Thái từ Khôn nghe như là đã khóc.
"Em ở đâu?" Anh vội vàng muốn đến gặp cậu, bởi vì anh có chuyện phải nói với cậu.
"Bờ sông" Giọng cậu thực suy yếu
"Cái gì? Sông nào?" Anh nghe đến chữ sông liền luống cuống, sợ cậu lại làm điều ngốc nghếch.
"Sông lúc trước."
"Em đừng nhúc nhích, anh lập tức đến."Anh cúp điện thoại, nhanh gọn bắt taxi.
Dọc theo đường đi anh đều ở thúc giục tài xế nhanh lên, tài xế thực bất đắc dĩ nhìn anh: "Đang đèn đỏ , người trẻ tuổi sao đều gấp như vậy."
Chu Chính Đình không nhớ rõ đợi mấy cái đèn đỏ, rốt cuộc ở một cái giao lộ tài xế lại lần nữa bởi vì đèn đỏ mà dừng xe, anhh rốt cuộc nhịn không được, ném tiền xuống ghế rồi chạy. Chỗ này cách sông cũng không xa lắm nữa, anh ngại áo khoác vướng bận, cởi rồi cầm trên tay, thỉnh thoảng còn lấy lau mồ hôi.
Rốt cuộc tới rồi, Chu Chính Đình thở hổn hển, không đợi thở lại bình thường, anh liền cảm giác có người đâm vào trong ngực mình.
"Đừng đẩy ra , em chỉ muốn ôm anh một cái." Thái từ Khôn tựa cằm lên vai anh, nước mắt rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu tí tách rơi lên áo anh.
Chu Chính Đình vỗ vỗ vai Thái Từ Khôn, đau lòng nhìn cậu.
"Được rồi, em đi đây." Cậu buông anh ra, xoay người định đi.
Chu Chính Đình ngốc tại tại chỗ, đây là định đi đâu? Nhìnbóng dáng Thái từ Khôn xa dần, anh chạy nhanh tiến lên giữ chặt cậu, "Em đi đâu?"
"Về nhà."
"Em đợi chút, anh có chuyện muốn nói với em" Anh chuyển đầu cậu qua, làm cậu nhìn anh, "Di động của em vì phải tập luyện nên bị thu một tháng, anh thử qua rất nhiều biện pháp nhưng là vẫn là liên hệ không được với em, anh không phải cố ý không để ý tới em."
"Ừ, em biết rồi." Thái từ Khôn gật đầu.
"Còn có, anh thích em." Anh nhìn mắt cậu, nghiêm túc nói.
Thái từ Khôn lúc nghe câu này, không thể phủ nhận chính là tâm động một chút, mặc kệ vì sao anh nói câu này, ba chữ này phát ra từ miệng anh đã đủ làm tâm cậu rung động: "Chính Đình ca, nếu anh muốn an ủi em nên mới nói những lời này, thì"
"Anh nghiêm túc, Thái từ Khôn, anh thích em." Anh đánh gãy câu nói của cậy, lại nói một lần nữa.
Chỉ trong nháy mắt, tâm tình Thái từ Khôn phảng phất từ địa ngục bay lên thiên đường , cái gì chấm dứt hợp đồng, cái gì tan rã, giờ khắc này ở trong lòng cậu đều không quan trọng, quan trọng là Chu Chính Đình nói thích cậu.
Cậu thích anh, anh cũng thích cậu.
Nguyện vọng của cậu, rốt cuộc thực hiện được rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khôn Đình] Goodnight my baby
Fanfiction"Không cần nói xin lỗi, em muốn nghe anh yêu em." "Anh yêu em". "Thật tốt, nguyện vọng sinh nhật của em rốt cuộc cũng thành hiện thực." Nguồn: yuka_zzt