Chương 105

527 22 0
                                    

Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc bốn tháng qua đi, ngày mùa hè thời tiết vô cùng nóng bức, gió thổi còn mang theo khí nóng.

Bốn tháng qua, Khương Nịnh Bảo thoải mái vui vẻ, ngẫu nhiên có chút ít khó khăn cũng không sao.

Tuy cha mẹ đã lập môn hộ khác nhưng vẫn có ràng buộc với Khương lão phu nhân, Khương Đông Minh từ sau khi khôi phục tước vị, so với trước kia bớt phóng túng hơn nhiều nhưng càng thêm hăm hở.

Khương Nịnh Bảo nghe cha mẹ nói tin tức đại phòng, cười cười.

Đáng nhắc tới chính là, Trịnh Nhị cô nương thiếu chút nữa bị người ta hủy dung, việc này vừa xảy ra, Khương Nịnh Bảo đã nghi ngờ Dương Thư Thanh ra tay, lập tức gọi Tạ Cảnh Dực tới để hắn bảo vệ tốt vị hôn thê của mình.

Tạ Cảnh Dực đáp ứng, Khương Nịnh Bảo cũng bỏ chuyện này sang một bên.

Hôn kỳ của Tạ Cảnh Dực là sang năm, cũng không vội, nhưng đại ca Khương Cẩn sắp đại hôn, Khương Nịnh Bảo có khi cũng sẽ tới Khương phủ giúp đỡ, đại ca gần đây có biểu hiện xuất sắc, biên soạn quốc thư được ngợi khen, Càn Nguyên Đế thăng chức cho hắn lên làm hầu giảng.

Ở Hàn Lâm Viện, hầu giảng, hầu đọc các có hai người, việc của ai người đó làm.

Tu soạn muốn lên làm hầu giảng không dễ dàng.

Nhưng Khương Cẩn là ngoại lệ, bản thân hắn tài hoa hơn người, hơn nữa có quan hệ với Khương Nịnh Bảo, Càn Nguyên Đế đương nhiên sẽ trọng dụng hắn, cho nên không đến nửa năm liền thăng chức.

Trước đó vài ngày, đại ca thăng quan làm cho người ta chấn động, còn có đại thần muốn gả thứ nữ cho đại ca làm quý thiếp.

SPONSORED CONTENT

Khương Nịnh Bảo vô cùng cao hứng, cùng cha mẹ chúc mừng đại ca.

Lúc này, Khương Nịnh Bảo đang ngồi ở ghế trên, trong đại sảnh đã bày chậu băng, trên mặt đất còn lót một tấm thảm dày, thả nhiều món đồ chơi, xung quanh có rào chắn bằng vải bông, bà vú và tỳ nữ ở bên cạnh nhìn xem, hai tiểu gia hỏa tinh lực mười qua lại, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh.

Hai cái tiểu gia hỏa đã tám tháng, chân ngắn nhỏ đi ổn định vững chắc, Tạ lão phu nhân vô cùng vui mừng, vẫn luôn nói hai tiểu gia hỏa tương lai có hy vọng làm đại tướng quân.

"Phu nhân, tiểu chủ tử thật lợi hại, nô tỳ nghe nói thiếu gia nhiều công hầu phủ phải tới một tuổi mới học đi, hai tuổi vẫn không thể tự mình bước đi." Xuân Nhạc một bên quạt một bên tán thưởng nói.

"Tiểu chủ tử do phu nhân chúng ta sinh cũng là con của Quốc Công gia, đương nhiên khác những người khác, nghe nói tiểu thiếu gia Đại cô nương sinh cho Trấn Bắc hầu phủ tới bây giờ vẫn chưa tự đi được." Xuân Hỉ cũng ở một bên nói, nhìn về phía Kỳ ca nhi và Lân ca nhi, hai mắt hiện lên một tia hâm mộ.

Khương Nịnh Bảo nhìn hai tiểu gia hỏa ra oai, cười cười, kỳ thật này cái này rất thông thường, ngoại trừ thiếu gia nhà võ tướng, các thiếu gia nhà giàu khác đều được coi là cành vàng lá ngọc, bình thường là được ôm đi, đi được đường mới là lạ.

"Xuân Hỉ, ngươi gả cho Tạ Thất lâu như vậy, còn chưa có một chút tin tức tốt gì sao?" Khương Nịnh Bảo chú ý tới ánh mắt Xuân Hỉ, nhịn không được quan tâm hỏi một câu.

Xuân Hỉ buồn bã lắc đầu, mờ mịt nói.

"Nô tỳ cũng không biết nguyên nhân gì."

Xuân Nhạc cười lo âu nhìn Xuân Hỉ một cái, tháng trước nàng đã định hôn sự, cuối năm xuất giá, nàng biết Xuân Hỉ vẫn luôn muốn mang thai con cho Tạ Thất, nhưng bụng vẫn một mực không có tin tức.

"Ta gọi đại phu trong phủ qua xem bệnh cho ngươi." Khương Nịnh Bảo đối xử rất tốt với Xuân Hỉ, bởi vì Xuân Hỉ vẫn luôn là tỳ nữ bên người nàng, trung thành và tận tâm.

Xuân Hỉ cười cảm kích: "Cảm ơn phu nhân."

Kỳ thật nàng đã tới hiệu thuốc nhờ đại phu xem qua, nhưng đại phu nói thân thể không có vấn đề gì, nếu không có vấn đề, vì sao nàng vẫn chưa mang thai.

Khương Nịnh Bảo cười trấn an nói: "Xuân Hỉ, ngươi đừng vội, chuyện con cái không cần vội."

Xuân Hỉ gật đầu.

Kỳ ca nhi và Lân ca nhi đi mệt rồi, cùng nhau ngồi xuống chơi tú cầu nhỏ có màu sắc khác nhau, người ném ta, ta ném ngươi, vui vẻ vô cùng.

Khương Nịnh Bảo nhìn hai tiểu gia hỏa đáng yêu hiếu động, cũng vứt bỏ rụt rè cùng hai tiểu gia hỏa chơi đùa.

Có lẽ là có mẹ gia nhập, hai tiểu gia hỏa càng hiếu động hơn.

Tỳ nữ và bà vú xung quanh nhao nhao im lặng.

Định Quốc Công trở về liền thấy tiểu thê tử chơi đùa với hai đứa nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ý cười, vẫy tay cho hạ nhân lui, bước nhanh về phía trước chơi đùa cùng.

Mãi tới khi hai tiểu gia hỏa mệt và đói, mới chịu cho Xuân Nhạc ôm xuống tắm rửa.

Định Quốc Công và Khương Nịnh Bảo cũng chảy mồ hôi, sau khi tắm gội thì thoải mái trở lại phòng dùng cơm trưa, ăn xong, Định Quốc Công nói cho Khương Nịnh Bảo một chuyện nàng cảm thấy hứng thú.

GẢ CHO CHA CỦA NAM CHÍNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ