Giờ tuất, Định Quốc Công cùng Khương Nịnh Bảo nói về mọi việc xảy ra tại lễ tắm rửa ba ngày, hạ nhân bên vinh hỉ đường vội vã đến đây bẩm báo, Kỳ nhi cùng Lân nhi đột nhiên khóc rống không thôi.
Những đứa nhỏ bình thường chỉ cần ăn no, sau đó dỗ một chút liền ngủ, rất ít khi nháo. Tạ lão phu nhân và Hoàng ma ma nhạy cảm phát hiện , hai đứa trẻ lần này khóc rống không giống bình thường. Vội vàng phái người vào cung mời thái y, đồng thời phái người thông báo cho phu thê Định Quốc Công.
" Quốc Công Gia, thiếp lo lắng cho hai đứa trẻ ".
Khương Nịnh Bảo cả khuôn mặt tràn ngập lo lắng, hận không thể lập tức đi thăm hai đứa bé, bị Định Quốc Công ngăn cản, nàng vừa mới sinh con, bên ngoài trời đông giá rét, nếu không may bị nhiễm lạnh, liền ảnh hưởng không tốt đến thân thể.
" Để ta đi xem một chút " Định Quốc Công nói.
" không được, thiếp cũng phải đi , thiếp sẽ mặc thật kĩ không để bị nhiễm lạnh". Khương Nịnh Bảo không muốn phải một mình chờ đợi, nàng cũng muốn biết hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.
Định Quốc Công cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, đem Khương Nịnh Bảo mặc kín, tay dài duỗi ra, ôm cả người nàng vào trong ngực, trầm giọng nói " ta ôm nàng qua đó".
Khương Nịnh Bảo không có từ chối, tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn của hắn " Quốc Công Gia, chúng ta mau đi thôi ".
Định Quốc Công lập tức ôm nàng ra khỏi căn phòng ấm áp, gió rét thấu xương, tuyết bay thưa thớt, nhưng Khương Nịnh Bảo cũng không cảm thấy rét lạnh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng thở trầm ổn của Định Quốc Công.
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc hai mặt nhìn nhau.
Ra khỏi viện tử, hàng lang bên ngoài treo từng chiếc đèn lồng, nổi bật trong đêm đông giá rét, mang đến một chút ấm áp.QUẢNG CÁO
Vinh Hỉ đường đèn đuốc sáng trưng.
Lúc Định Quốc Công ôm Khương Nịnh Bảo tới, tất cả chủ tử trong phủ đều đông đủ. Tiếng hài tử khóc khàn cả giọng khiến tim Khương Nịnh Bảo đau đớn như muốn vỡ tan.
Định Quốc Công cũng cảm thấy trái tim co thắt lại, tay ôm Khương Nịnh Bảo cũng siết chặt, nổi đầy gân xanh. Tạ lão phu nhân cùng Hoàng ma ma vẫn đang cố dỗ dành bọn nhỏ.
" Quốc Công Gia, thả thiếp xuống " Khương Nịnh Bảo giãy giụa thoát khỏi lồng ngực Định Quốc Công, bước nhanh đến trước mặt hai đứa bé đang không ngừng khóc, ôm một đứa từ trong tay Hoàng ma ma.
" Kỳ nhi, ngoan, không khóc ".
Kì quái là Kỳ nhi vừa khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở không ra hơi, được Khương Nịnh Bảo ôm vào trong ngực liền đình chỉ, khẽ thút thít.
Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng thở ra, nhìn bộ dạng nhu thuận của nó liền cảm thấy trái tim mềm mại, cúi đầu xuống, nhịn không được liền hôn lên gương mặt trắng nõn của nó.
Tạ Cảnh Dực nhìn cảnh này, đáy mắt thoáng qua một chút quan tâm.
" Nịnh Bảo, đứa nhỏ này tại sao cũng tới? " Tạ lão phu nhân nhìn Khương Nịnh Bảo dĩ nhiên chạy đến đây, nhưng thấy Kỳ nhi ngừng khóc, cũng không muốn quở trách Khương Nịnh Bảo, lập tức ôm Lân nhi cũng đa đang khóc nhét cho Khương Nịnh Bảo. Kì tích là Lân nhi cũng ngừng khóc.
Tạ lão phu nhân giúp nàng ôm một đứa, Lân nhi lần nữa khóc lớn. Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Thái y còn chưa tới, hai tiểu chủ tử ở trong tay mẫu thân đều yên tĩnh, nhưng vừa rời khỏi tay Khương Nịnh Bảo liền khóc khàn cả giọng.
Ba ngày này đều không có xảy ra chuyện gì, chỉ có sau lễ tắm rửa ba ngày liền xuất hiện tình trạng đứa nhỏ khóc rống, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Tạ lão phu nhân trong đầu lóe ra ý nghĩ, Khương Nịnh Bảo thể chất đặc thù không sợ sát khí của con trai, hai đứa trẻ vừa được nàng ôm cũng ngừng khóc " có thể nào bị người yểm trấn rồi? "
" Nếu thật bị người yểm trấn, hẳn là Quốc Công Gia cũng có thể ôm " Khương Nịnh Bảo cũng cảm thấy, chính mình còn là thai xuyên, nàng tin tưởng quỷ thần, trong sách còn xuất hiện Từ tiên cô , với bậc này đạo hạnh nhưng là bị Định Quốc Công giết chết rồi.
" Có muốn ôm thử đứa nhỏ hay không? " Tạ lão phu nhân do dự hỏi con trai đứng cách đó không xa, trong lòng có lo lắng... Nhưng có lẽ cháu trai cũng không sợ sát khí của hắn.
" Thiếp cảm thấy có thể thử " Khương Nịnh Bảo nói xong, cắn răng ôm đứa nhỏ lại gần.
Định Quốc Công thấy nàng ôm hai đứa con trai tới, theo phản xạ muốn lui về sau, sợ sát khí trênngười gây tổn thương cho đứa nhỏ , Khương Nịnh Bảo thấy thế tim giống như bị đâm một cái, chóp mũi chua xót, hốc mắt ẩn lệ, quát lên một tiếng " không cho phép lùi lại ".
Định Quốc Công toàn thân cứng đờ, lâm vào khó xử.
" Thiếp sẽ ôm Kỳ nhi Lân nhi chậm rãi tiếp cận chàng, nếu không thích hợp sẽ lập tức lui lại ".
Khương Nịnh Bảo ôm Kỳ nhi Lân nhi đã ngừng khóc từng bước từng bước đi về phía Định Quốc Công, tất cả mọi người ở đây đều nín thở ngưng thần, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Định Quốc Công cũng khẩn trương đến nỗi trái tim đập nhanh, không dám cử động, cực lực thu lại khí tức của bản thân. Thẳng đến khi Khương Nịnh Bảo đi đến trước mặt hắn , hai đứa nhỏ không có dị dạng gì.
Định Quốc Công luôn luôn lạnh lùng kém chút nữa thất thố.
BẠN ĐANG ĐỌC
GẢ CHO CHA CỦA NAM CHÍNH
General FictionTác giả:Cửu Nguyệt Vi Lam Thể loại: Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Song khiết, Xuyên sách, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Trạch đấu, Sảng văn, Trâu già gặm cỏ non, Xuyên thành vai ác, Kim bài đề cử, Vả mặt, 1v1, Nữ chủ Số chương: 110 tính cả...