.

969 156 8
                                    

Jisung và Hyunjin thuận lợi cùng vào lớp chọn với nhau, Hyunjin thành tích học tập vốn cao nên tên được viết ở trên đầu, còn tên Jisung thì ở gần cuối danh sách, vừa đủ điểm xét duyệt.

Jisung luồn lách thân hình nhỏ nhắn linh hoạt của mình giữa đám đông, vui vẻ chạy ra nắm lấy tay Hyunjin:

"Bọn mình được học cùng nhau rồi Hyunjin ơi!"

Hyunjin nhìn nụ cười sáng bừng của nó, lại nhìn mồ hôi lấm tấm trên cái mũi xinh xắn, dịu dàng đưa tay lên lau:

"Ừ, cậu giỏi lắm."

Jisung ngượng ngùng:

"Cậu mới giỏi, tên cậu ở tít trên đầu còn tên tớ ở tận gần cuối cơ..."

"Với tớ thì Jisung giỏi nhất." Hyunjin âm thầm nhớ lại những đêm Jisung cố thức đến khuya để làm nốt bài tập, nó vừa làm vừa gật gù thấy thương. Để chống lại cơn buồn ngủ, Jisung còn nghĩ ra cách tự nhéo mình, tối nào hai cánh tay nó cũng lằn đỏ.

Tất cả, vậy là đã tạm qua rồi.

*

Trường cấp Hai xa hơn trường cấp Một nên mẹ Jisung mua cho nó một cái xe đạp để tới trường vào năm học mới. Jisung thích thú ngắm nghía chiếc xe, nhấp nhổm ăn xong cơm trưa là dắt xe thẳng sang nhà Hyunjin. Hyunjin nhìn vẻ hớn hở của nó, tò mò hỏi:

"Xe của cậu hả?"

"Ừ!" Jisung gật đầu đầy tự hào "Mẹ mua cho tớ để mấy nữa đi học."

"Vậy cũng tốt, chứ đi bộ xa lắm." Hyunjin gật gù như ông cụ non.

"Nhưng mà tớ không biết đi, cậu dạy tớ nha?"

Hyunjin có xe đạp từ hồi bé xíu, cậu cũng từng rủ Jisung tập đi xe của mình nhưng Jisung không chịu, chỉ thích kéo cậu chạy đi chơi khắp nơi.

Cuối cùng nó vẫn là phải nhờ cậu dạy đi xe!

Hai đứa trẻ dắt nhau ra khu sân rộng, Hyunjin giữ đằng sau, bảo Jisung mau lên xe.

Jisung trèo lên xe bắt đầu đạp, song không giữ được thăng bằng nên đầu xe cứ nghiêng bên nọ lại ngoẹo bên kia.

"Cầm tay lái chắc vào, chân đạp đều là được." Hyunjin phía sau nói lớn.

Jisung ngồi trên xe vừa run vừa hoảng, tay lái lại càng lảng đi, cuối cùng xe đổ, cả hai cùng ngã sõng soài trên nền đất.

"Có sao không?" Hyunjin vội bò dậy tiến đến chỗ Jisung, cậu nhóc chống khuỷu tay xuống sân nên xước xát hết cả.

"Đau..." Jisung không dám khóc to, nước mắt nước mũi cứ ứa ra tèm lem.

Hyunjin dựng xe đạp lên, phủi đất cát trên người Jisung đi, đoạn dùng tay áo lau nước mắt cho nó:

"Chân có đau không? Thôi không tập nữa, lên phòng tớ rồi tớ lấy thuốc bôi cho."

Jisung gật gật đầu, để Hyunjin dắt nó lên phòng rồi tỉ mẩn bôi thuốc nước lên tay nó. Thuốc lành lạnh, Hyunjin lại nhẹ nhàng từng tí một nên nó đã nín khóc từ lâu.

"Tập xe vậy mà khó nhờ Hyunjin nhờ?"

"Là tại cậu đấy chứ hồi bé tớ leo lên đi cái rẹt là biết." Hyunjin đóng nắp hộp thuốc lại cẩn thận

✓ HyunSung/HwangHan | Mười bước chân tính từ sân sauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ