Chap 2

1.4K 65 2
                                    

Lục Minh không ngờ tới ngày cùng người lạ ngồi ăn tối lãng mạn với nhau. Nhìn bàn ăn được chuẩn bị một cách kỹ càng từ món ăn đến nến. Má ơi thằng nhóc này còn đặt cả hoa nữa cơ à.

''Anh sao thế, cá không ngon sao?'' Thẩm Hàn nghiêng đầu, đem ly thuỷ tinh đã được rót đầy nước đưa cho Lục Minh.

''Không, không phải...'' Lục Minh đưa hai tay nhận lấy, không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Hàn.

''Vậy mau ăn nhanh đi. Hôm nay em đưa anh ra ngoài chơi, được không?'' Thẩm Hàn nhìn biểu hiện trên gương mặt của Lục Minh rồi nhẹ nhàng nói, sau đó yên vị tại cái ghế bên cạnh mà tiếp tục ăn.

Hai người kết thúc buổi tối cũng đã qua tám giờ, phần lớn vì Lục Minh cứ nhè mãi không chịu ăn xong khẩu phần của mình nên mới lâu như thế. Ai mà biết được, dù Thẩm Hàn có làm ngon tới đâu, có biến nó từ món một món ăn làm từ cá thành vị bít tết thì cũng vô dụng. Trời sinh Lục Minh đã ghét mọi món cá rồi.

-------------------------------

Lúc ra khỏi cổng, Thẩm Hàn cứ bắt Lục Minh phải khoác áo vào. Lục Minh đương nhiên là quyết liệt cự tuyệt, dù gì cũng đã lớn đầu rồi, thời tiết cũng chưa tới mùa đông. Một tên đàn ông hai mươi mấy tuổi như cậu thì sợ gì mưa bão.

Nhưng cố mãi thì vẫn không thành. Bị Thẩm Hàn doạ một hồi thì Lục Minh cũng phải bất lực để hắn khoác chiếc áo dạ nâu cho mình. Khổ nỗi, cái áo khoác này quá rộng thành ra Lục Minh bị biến thành một mẩu be bé đứng bên cạnh Thẩm Hàn.

''Rộng...'' Lục Minh rụt cổ lại vì luồng gió lạnh thổi thốc vào người, mũi từ khi nào đã đỏ ửng lên trông cực kỳ đáng thương. Thẩm Hàn cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Lục Minh, nhịn không được mà véo vào mũi cậu làm nó trở nên đỏ hơn nữa. ''Ngoan, em đưa anh đi mua đồ mới.''

Hai người đặt chân đến một khu phố đông đúc, có lẽ là trung tâm...Tới đây, Lục Minh đã nhận ra rằng... việc mất trí nhớ này còn xa hơn cậu tưởng tượng rồi.

Đây đâu phải là quê nhà của cậu, đây là Châu Âu mà?!?! Con mẹ nó, bị đem tới tận Châu Âu thì cậu phải xem lại cái số má của bản thân mình rồi. Ai đó trả Lục Minh về đi!

Nhận ra sự trống rỗng trong đôi mắt xám của Lục Minh, Thẩm Hàn liền dừng bước, đối mặt mình với cậu.

''Ta dừng lại nhé.'' Lục Minh lại một lần nữa ngơ ngác nhìn hắn. Thẩm Hàn bỗng chốc thở dài, đặt xuống eo cậu rất tự nhiên. Trước khi cậu phản ứng lại, hắn đã kéo cậu vào một cửa hàng lớn đối diện phía bên kia đường.

- Ding Ding Ding - Tiếng chuông cửa được reo lên khi Thẩm Hàn cùng Lục Minh bước vào.

Lục Minh mãi ngắm nhìn tấm poster to bản được gắn trên bức tường màu xanh rêu '' Hiệu quần áo của quý bà May, đem ký ức lại cho bạn ''

Đem ký ức lại cho bạn... Lục Minh lầm bầm mà không nhận thức ra được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía hai người họ.

''Ôi Thẩm thiếu gia, cậu đến mua đồ cho Lục thiếu ư?''

Bà chủ tiệm nghe thấy đon đả bước đến khi nghe thấy tiếng chuông. Ánh mắt bà sáng lên khi thấy Thẩm Hàn như thể hắn là khách sộp của tiệm vậy.

[ Đam Mỹ ] [ ABO] Muốn anh sinh con emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ