Chap 1

2.7K 84 1
                                    

Lục Minh đưa tay massage quầng thâm dưới mắt. Cô đơn quá lâu dần khiến cậu trở nên chán ngấy. Cậu ghét nó vì nó khiến cho cậu dần cảm thấy đau đầu.

''Aishhhh...Cái đéo gì thế này?'' Lục Minh đảo mắt nhìn xung quanh, miệng thản nhiên buông ra một câu chửi tục.

Muốn thoát ra khỏi đây cũng đâu có dễ. Cửa mở đến cửa sổ ngoài ban công đều được khoá chặt chẽ. Đến một lỗ hổng còn không có thì có cơ hội nào mà cậu có thể bước ra bên ngoài. Lục Minh quyết định chửi rủa tiếp trong lúc đi vòng quanh cái căn phòng rộng một cách khủng bố này.

Phòng gì mà tất cả đồ decor lẫn tường vách đều là màu trắng. Quá chói! tất cả đều tạo cảm giác quá chói đối với cậu.

Đi được nửa vòng thì hai mắt cậu dán chặt vào tủ kính được thiết kế với phong cách Tây-Âu cổ kính và dĩ nhiên, nó có màu trắng nốt. Thứ khiến cậu nán lại không phải là vài bộ sưu tập trang sức đang được treo bên trong hay vài bộ chén nĩa bằng sứ đắt tiền, mà là bình hoa thủy tinh được cắm vài bông hoa hồng đen.

Hoa hồng mà lại màu đen sao? Lục Minh mở tủ kính, cậu hiếu kỳ vươn tay chạm vào cánh hoa. Đột nhiên một luồn ký ức thộc vào đại não.

Em yêu anh....

Nó....giúp em, được không....

Anh, em xin lỗi....

Lục Minh khẽ chớp mắt, chuyện quỷ thế này?

Hình bóng quen thuộc của một người đàn ông nhưng lại cực kỳ mơ hồ khiến cậu lặng im trong giây lát.

Chết tiệt, đến ngày hôm qua Lục Minh còn không nhớ được mình đã làm gì thì sao có thể nhớ được chuyện trong quá khứ.

Là vào hai năm trước, lúc  vừa vặn tốt nghiệp đại học năm cuối cùng? Sau đó... không có sau đó nữa. Căn bản tới khúc này thì suy nghĩ cậu lại bị kẹt lại, hoàn toàn không nhớ ra được gì nữa.

Lục Minh tậc lưỡi, thái độ trở nên chán ghét cái bình bông kia. Cậu lập tức đẩu sâu cái bình hoa hồng đen kia tuốt vào phía trong cho đỡ chướng mắt. Nhìn kiểu gì cũng là đang giận cá chém thớt.

Đi loanh quanh mãi luận quẩn mãi cũng toàn ba cái thứ xa xỉ còn manh mối về ký ức của mình thì là con số không. Lục Minh còn phát hiện quần áo của mình, à không chỉ áo thôi, là đến từ người khác.

Lục Minh là dạng người có chết cũng sẽ không bao giờ mặc những thứ quá cỡ mình. Cậu không những cảm thấy mặc quần áo to rất phiền, mà chúng còn đem lại cảm giác như trẻ con đang mặc thử quần áo của người lớn vậy.

''Bực vãi" Lục Minh khẽ vò mớ tóc xanh nhạt làm nó trở nên bù xù như vừa thức dậy. Hai bàn tay cứ rảnh rỗi lại làm nhàu chiếc áo sơ mi trắng to gấp đôi mà cậu đang mặc. Cậu thật sự muốn cởi áo! Cái áo này đúng là rộng thật, nhưng mà chỉ đủ để che tới phần đùi của cậu thôi. Tên chủ nhân của cái áo này là biến thái hả?

''Mùi Alpha?'' Lục Minh cả kinh đưa phần ống tay lên ngửi. Cái mùi quần áo mới pha với pheromone làm cậu dựng cả tóc gáy. ''Đã bao lâu rồi mình mới tiếp xúc với bọn alpha nhỉ?'' cậu cười nhạt, dứt khoát nắm dưới vạt áo cởi ngược lại chiếc áo sơ mi trắng đang mặc.

[ Đam Mỹ ] [ ABO] Muốn anh sinh con emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ