Chap 3

1.2K 76 1
                                    

Cả hai về đến nhà thì trời cũng đã tối đen như mực. Lục Minh vừa bước vào nhà đã nằm phịch xuống chiếc ghế sô pha, áo khoác cũng đã sớm cởi ra.

Thẩm Hàn ngắm một màn lộn xộn như thế, trong đầu lại không biết đang toan tính điều gì. Hắn đem mọi đống đồ lỉnh kỉnh trong tay vứt tuỳ tiện xuống đất, từ phía sau nói gọi tới "Lục Minh, đến đây em giúp anh thay quần áo."

Thay quần áo?!? Lục Minh đang úp mặt xuống phần mặt ghế sofa, cậu nghe xong mà mặt mũi nhăn hết cả lên. Không lẽ lúc trước cậu trì độn đến mức như trẻ lên năm không biết tự thay quần áo chắc.

Thẩm Hàn từ phía sau dĩ nhiên không nhận ra cái thái độ cau có của Lục Minh. Hắn ngay lập tức liền tiến tới bắt Lục Minh đem cậu xoay ngược trở lại, mặt đối mặt với mình.

"Im nào~" Giọng Thẩm Hàn trầm thấp phi thường dễ nghe, đến người có mặt dày như Lục Minh nghe xong tim trống còn đập thình thịch.

Cậu tự động vươn hai tay lên trời mặc cho Thẩm Hàn cởi mọi lớp vải trên người mình y hệt một con rô bốt tuỳ tiện để cho hắn muốn làm gì thì làm. Dù sao thì cậu cũng quá mệt rồi, đến cả người còn nhúc nhích không nổi thì làm sao có sức mà chống lại hắn.

Lục Minh không có khái niệm chăm sóc cơ thể quá kỹ càng, cậu lại càng không biết trong quá khứ bản thân mình đã phải trải qua những gì. Cơ bắp lẫn múi bụng đều không có, nhìn không đến mức là suy dinh dưỡng nhưng mà vẫn không ra dáng tí nào.

"Được rồi đấy." Thẩm Hàn xoa cằm nhìn cậu. Da Lục Minh vốn đã rất trắng, thế nên cái bộ bộ pyjama bằng tơ màu xanh dương nhạt càng làm cậu nổi bật hơn.

Quả nhiên rất dễ thương. Thẩm Hàn tranh thủ nhéo vào cái má phấn nộn kia cho bõ ngứa tay trước khi Lục Minh hất tay hắn ra.

-------------------------------

Thẩm Hàn đem Lục Minh mặt đang bí xị vào phòng bếp. Hắn đặt cậu vào ghế ngồi trong khi mình cầm một gói bột nhỏ hình vuông.

Tay Thẩm Hàn đem một nửa đổ vào trong cốc có chứa nước ấm. Sau đó thuần thúc đem cái muỗng nhỏ khuấy đều dưới đáy cốc.

- Đây, anh mau uống đi._ Thẩm Hàn đưa cho Lục Minh một cốc nước thuỷ tinh, không quên thổi vài lần trước khi đặt nó lên bàn.

Màu nước lướt qua thì trông giống như nước lọc nhưng nhìn kỹ lại thì màu lại có chút đục hơn, lại còn đặc đặc, trông không dễ uống một tí nào.

"Cái...này..." Lục Minh bán tính bán nghi không biết có nên tin Thẩm Hàn hay không, mắt ngước lên chờ mong một câu trả lời.

"Đặc chế của bán omega rất thất thường, bác sĩ bảo anh phải uống thuốc mỗi ngày."

"?!?!"

Nhìn Lục Minh đang mở to hay con mắt như thể bất ngờ lắm khiến Thẩm Minh chợt phì cười. "Ngoan, uống hết sẽ được thưởng" Hắn đem cốc đến sát môi cậu nói giở giọng dụ dỗ.

Lục Minh từ trước đến giờ đều rất ít nói cho nhiều người biết mình là bán omega (vì đa phần họ toàn nghĩ cậu là alphal hoặc beta). Những người biết đều chỉ toàn mấy người trong gia đình cậu. Cái chuyện cậu là omega nhiều người còn không biết, cậu ta lại còn biết mình là bán omega?

[ Đam Mỹ ] [ ABO] Muốn anh sinh con emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ