Chap 6

847 51 2
                                    

Thẩm Hàn nhíu mày, Lục Minh cư nhiên trốn tránh hắn làm gì. Lúc đầu thì đi lung tung hại hắn tìm muốn mệt hơi giờ tìm được rồi thì cố coi hắn là người dưng. Thẩm Hàn không thuộc kiểu người thích chơi trò đuổi bắt, nên hành động này của Lục Minh càng làm cho sắc mặt của hắn càng tệ đi.

''T- Th-ẩm H-Hà-n??!?'' Ba cô gái kia kêu lên cùng lúc. Thẩm Hàn lập túc dời sự chú ý lên ba khuôn mặt mà hắn cho là không khác gì là chị em sinh ba là bao.

Hắn chợt nhíu mày, Lục Minh nhà hắn quen mấy kiểu người như này à? Không đúng lắm, anh ấy ở nhà 24/24 thì làm sao có thể kết bạn. ''Anh biết?''

Lại nói đến ba cô này, hết nhìn chằm chằm hắn rồi quay sang còn trông kinh ngạc gấp bội khi thấy Lục Minh. Nhìn cục cưng nhà hắn nhiều như thế đã làm gì. Thẩm Hàn ban đầu rất bực mình bây giờ thì tức ra mặt.

''Không biết.'' Lục Mình giả ngu, coi ba cô gái gái phía trên như người tàng hình sau đó từ tốn đứng lên.

''Không liên quan là tốt rồi.'' Thẩm Hàn chủ động giúp Lục Minh đứng lên khỏi ghế. Dù sao hắn cũng không mong đợi Lục Minh có thể kết được bạn. Nói tới đây thì mặt hắn có vẻ giãn ra hơn rất nhiều.

Maria ngắm một màn tình cảm như vậy cũng không tiêu hoá nỗi sự việc mới xảy ra. Đột nhiên cô chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt, đừng nói là hắn ta vừa liếc cô? Bỗng chốc cô run cả người, Không đời nào, cái tên cà ngơ Lục Minh đó mà dám liếc cả cô? thế quái nào có thể? Trước đây người khác doạ nạt hắn đều sợ hãi đến mức khúm núm, giờ lại tỏ ra bình thản như chưa có gì. Dằng này hắn lại còn ở đằng sau nghe hết từ đầu đến cuối, trọng điểm là hắn-ta-tuyệt-đối một giọt nước mặt còn chưa rơi?

Hahaha, sợ rồi chứ gì, bố liếc chết cđmm. Lục Minh bên này vẻ mặt tràn đầy đắc thắng, trong lòng không ngừng cười to. May là lúc Thẩm Hàn nhìn qua cậu đã sớm thu lại vẻ bình tĩnh.

Hai người sau một hồi thì quyết định thì cuốc bộ về nhà, Lục Minh trong lúc này tuy đang rất vui nhưng đồng thời cũng khá mơ hồ. Cậu tự hỏi về nhiều thứ, về thân thế của mình, rằng liệu cái việc cậu là người dự phòng mà con bé tóc dài đó nói có đúng hay không. Tự nhiên khi không mình lại mang danh ''người thứ ba'' thì hơi toang.

''Lục Minh này.'' Giây phút Lục Minh quay lại, thời gian bỗng chốc cũng muốn như đông cứng.

Cậu không biết rằng bản thân mình đã cách Thẩm Hàn phía bên kia đường. Khoảng cách của cả hai từ lúc nào đã càng ngày xa đi. Nhìn về hướng của Thẩm Hàn, tuỳ vào khẩu hình miệng mà đọc lên...

Em yêu anh....

''Ting'' Cột đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, dòng người tấp nập đứng chờ cả hai phía bắt đầu di chuyển. Cả thế giới xung quanh bỗng chốc chỉ toàn là những người lạ. Lồng ngực cậu thắt lại, hai mắt đảo nhìn xung quanh để tìm kiếm một bóng hình quen thuộc nhưng dường như lại có một bức tường vô hình, đã ngăn không cho cậu, tìm thấy hắn...

Tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi đây....

Biến mất khỏi nơi này....

[ Đam Mỹ ] [ ABO] Muốn anh sinh con emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ