Chap 7

683 34 3
                                    

Thành phố B về đêm rất nhộn nhịp. Phố xá náo nhiệt chen nhau băng qua các con đường. Hai bên cửa hàng sẵn sát, nào là từ nhà hàng sang trọng đến các quán ăn được thiết kế theo các xe đẩy đều động nghịt thực khách.

Chiếc Benly nhanh chóng bẻ lái nhanh chóng thoát khỏi khu vực hừng hực nhịp sống. Bánh xe chạy băng băng dọc bờ biển. Rất nhanh, bên ngoài chỉ còn tiếng động của tiếng động cơ xe kêu rì rì cùng tiếng sóng va vào nhau.

Vương Hải đang cầm tay lái, anh quan sát từ gương chiếu hậu bắt phải gương mặt phản chiếu từ hàng ghế sau của Thẩm Hàn. Hiếm lắm anh mới thấy được bản mặt ''bình yên'' ngàn năm có một của Thẩm Hàn, anh có chút hiếu kỳ hỏi: ''Bên ngoài kia có gì khiến cậu thích đến như vậy sao?''

Thẩm Hàn nghe xong câu hỏi từ Vương Hải thì hơi im lặng. Lúc sau thì nhanh chóng dời mắt khỏi cửa kính.

''À, vậy sao~'' Đầu Thẩm Hàn dựa vào mặt ghế, khoé môi khẽ nhếch lên, nhìn cứ như là đang cười. Đến bản thân hắn tự nhiên cũng không biết tại sao lại như vậy. Ban nãy chỉ là nhìn cảnh biển đẹp như vậy liền muốn đưa người đó đến đây. Nghĩ đến ánh mắt đầy sao của người nọ khi trưa đúng là dễ thương chết rồi.

''.....'' Vương Hải lắc đầu chuyên tâm lái xe. Tự nhiên ngồi cười một mình thế kia đúng là quái hết chỗ nói. Đúng là mấy năm không gặp lại, ai cũng có thể liền thay đổi.

Chiếc xe trắng đã chuyển bánh ra khỏi thành phố C tự khi nào...

-------------------------------

''Kíttttttt!'' Chẳng bao lâu sau, bánh xe dừng lại ngay trước cổng của một toà dinh thự trắng. Tòa biệt thự nằm trên một mảnh đất cách hơi xa trung tâm thành phố L, vì vậy toàn bộ cây cối đằng sau chắc cũng thuộc sở hữu của vị chủ nhân trong toà biệt thự nguy nga kia.

Cánh cửa sắt lớn được sơn đen với thiết kế vòng hình rắn với các chi tiết được khắc một cách tỉ mỉ. Bên trong là khu vườn trải dài dẫn đến đến ngôi biệt thự được trang trí toàn bộ đều là gạch nâu sẫm mang theo phong cách từ thời phục cổ.

Thẩm Hàn đút tay vào túi quần, sải chân bước vào phòng ăn vô cùng tiêu soái. Vương Hải đi phía sau. Sự hiện của cả hai gây không ít tiếng động nhỏ, chốc lát khi đã bước chân vào phòng ăn, đã có một giọng nói âm trầm vang lên.

''1 tiếng 45 phút.'' Người lên tiếng là một người đàn ông tóc màu muối tiêu, tuy đã đứng tuổi nhưng dường như các đường nét trên con mặt của ông thời trẻ vẫn không phai. Đặc biệt trên người lại thoang thoảng tỏa ra mùi phermone, một mùi hương của một alpha thuần chủng, cao ngạo, không hề kiên nể một ai. Ông nói xong, liền lật ngược chiếc đồng hồ cát lại, toàn bộ lượng cát phía trên rơi xuống phía dưới. Từng hạt bắt đầu chậm rãi chảy qua chỗ thắt hẹp ở giữa đồng hồ.

''Lão gia, Cậu Thẩm đã tới.'' Vương Hải bặm môi, cúi đầu nói trong lòng sẵn biết cả hai sắp toi rồi!

Một nằm trở lại đây, các thành viên trong gia đình hoặc những người làm việc cho tòa dinh thự này đều là những người chưa hề phạm phải quy tắc ''thời gian''. Quy tắc này được đặt ra bởi lão Thẩm, cũng chính là người đứng đầu trong ngôi nhà này. Hễ có ai đến trễ sau khi chiếc đồng hồ đã được lật lại thì có mà xác định. Mà người lần đầu tiên được đích danh sau hai năm trở lại đây chính là Thẩm Hàn, đứa con trai thứ hai trong Thẩm gia.

[ Đam Mỹ ] [ ABO] Muốn anh sinh con emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ