Đôi oan gia cùng nhau kể khổ, hai tiểu dân trắng trợn tham rẻ.
"Seulgi à, cô lại gần đây xem đi, thấy cái này thế nào?" Người đàn ông quen thuộc đẩy một cái hộp gỗ tử đàn lớn ra phía trước.
"Seo tổng à, có bao giờ đồ ngài tìm được không phải là đồ tốt đâu." Kang Seulgi cười nịnh nọt. Lúc vào phòng, cô đã âm thầm chú ý đến một người đàn ông trung niên có khí chất khá thông thái, người đàn ông đó cũng nâng khóe mắt đầy cao ngạo quan sát Kang Seulgi. Cô làm bộ như không để ý, ngồi xuống bên cạnh Seo tổng, mở chiếc hộp gỗ ra. Tim cô đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc: "Đồ tốt. Thứ lỗi cho trí nhớ kém cỏi này, thực sự tôi không nhìn ra được nó có từ niên đại nào." Cô biết món đồ này, những miếng vàng dát mỏng thành sợi được khâu vá với nhau tạo thành gấm lụa kim ty, mỗi miếng vàng dát đều khắc phù chú. Rõ ràng đây chính là hoàng kim bạch giáp mà sư phụ Lisa để lại, trước đây cô cùng Lisa uống rượu, Lisa còn lôi nó ra khoe trước mặt cô. Chẳng phải bốn năm trước đã đổi cho con cầy hương kia rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Trong lòng Kang Seulgi nghi vấn trăm điều, cô ra vẻ mình là một tên tiểu nhân tham tài, mở miệng nói: "Chỉ cần một mảnh nhỏ hoàng kim này là đã có giá trị rất lớn rồi. Chúc mừng Seo tổng, lại tìm được thêm một bảo vật nữa rồi."
Seo tổng mỉm cười với người đàn ông trung niên ngồi bên kia, nói: "Vị tiểu hữu này của tôi có nhãn thần độc nhất vô nhị, vậy mà nhìn không ra đầu mối. Xem ra bảo vật của đại sư Jeon quả thực bất phàm."
Đại sư Jeon đắc ý nói: "Dĩ nhiên. Tôi đã hao phí hết tâm tư mới chiếm được kim giáp kia, là báu vật đấy."
"Nếu vậy thì chuyện của tôi lại làm phiền đại sư phí tâm rồi." Seo tổng thản nhiên trả lời. Vừa cười vừa hỏi Kang Seulgi: "Seulgi à, gần đây cô có kiếm được hàng ngon nào không?"
"Seo tổng cứ đùa, tôi nào dám mang hàng tầm thường ra cho ngài xem chứ? Không phải thượng phẩm thì tôi cũng không dám để pháp nhãn của ngài nhìn đâu." Kang Seulgi cười nịnh hết cỡ.
Seo tổng được nịnh bợ, hài lòng cười nói: "Seo Junghwan như tôi thích nhất là tiếp xúc với thanh niên biết hiểu chuyện như cô đấy. Lần trước cô bán cho tôi Sứ Thanh Hoa Ngũ Long thời Vĩnh Lạc*, tôi đã nhờ người giám định, đúng là hàng thật. Cô đó... đúng vậy, tôi sẽ không đối đãi tệ với cô đâu. Hôm nay tôi có dắt theo một nhóm "hảo hóa", cho cô thưởng thức chút đấy."
*Niên hiệu vua Thành Tổ thời Minh ở Trung Quốc (1403 - 1424)
Kang Seulgi hiển nhiên biết "hảo hóa" có ý nghĩa gì, cô đứng dậy, cúi người, ra vẻ háo sắc nói: "Mắt nhìn người của Seo tổng nhất định là cực kỳ cao, vậy thì tôi đây không khách khí." Đối mặt với loại người như vậy, dù có muốn từ chối cũng không dám.
Kang Seulgi vừa mới ra khỏi phòng, vị đại sư Jeon khinh bỉ nói: "Thời buổi này phụ nữ cũng mê gái, còn ra thể thống gì nữa? Bảo sao yêu ma hoành hành như vậy."
Seo Junghwan lãnh đạm cười, nói: "Thanh niên thời nay... thỉnh thoảng buông thả một chút, về tình thì có thể lượng thứ." Nhưng trong lòng ông cũng khinh bỉ. Lão đây mà không đưa cho ông một số tiền lớn thì ông có bằng lòng tới không? Còn đứng đây ra vẻ thanh cao. Hừ! Dù sao Kang Seulgi cũng đã nhìn thấy kim giáp rồi, chờ xong việc thì bảo cô ta trộm lại là được.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐÔI MẮT ÂM DƯƠNG - ĐÔ THỊ KỲ CỤC TRUYỆN
De TodoLisa, chị rốt cuộc muốn làm gì đây? Muốn huấn luyện em thành nhà vô địch thế giới chỉ để hôn môi với chị sao?