Chương mười bảy

3.1K 401 18
                                    

Tuy rằng ôn nhu hương làm say đắm lòng người, sáng sớm hôm sau Vương Nhất Bác vẫn phải dậy thượng triều. Các phi tử khác thị tẩm xong ngày hôm sau đều phải hầu hạ hoàng đế rửa mặt thay quần áo, nhưng Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ngủ say, lại nghĩ thân thể y yếu đuối, bị chính mình lăn lộn cả đêm chắc cũng mệt rồi, liền dặn dò cung nhân không cần phải quấy rầy y.

Lâm triều trước sau như một, rất nhàm chán, nhưng lão thần đó chẳng đề ra được chút ý kiến nào thực dụng, cả ngày chỉ biết cãi nhau. Vương Nhất Bác nghe mà đau đầu, còn không bằng ôm Tiêu Chiến ngủ nhiều một chút. Thật vất vả chịu đừng đến lúc hạ triều, Vương Nhất Bác bừng bừng hứng thú trở lại Chiêu Minh cung muốn ăn sáng cùng Tiêu Chiến, lại bị các cung nhân báo rằng Tiêu Chiến đã sớm trở về Trúc Thạch viện. Trong lòng Vương Nhất Bác có chút không vui, thầm mắng một tiếng "tiểu vô lương tâm", ngủ xong liền đi mất.

Tiêu Chiến là cố ý muốn trêu ghẹo Vương Nhất Bác, không thể lúc nào cũng là mình chủ động được. Y muốn cho Vương Nhất Bác cảm thấy như gần như xa, làm hắn cảm thấy không thể hoàn toàn khống chế được mình, thậm chí làm hắn cảm thấy mình có tình với Tạ Doãn, như vậy Vương Nhất Bác mới có thể ngộ nhận dục vọng chiếm hữu là thích, chỉ có khi Vương Nhất Bác toàn tâm toàn ý đối tối với y, y mới có thể tiếp tục động tác tiếp theo.

Không thể không nói thủ đoạn cua Tiêu Chiến rất hiệu quả, tuy rằng có khả năng sẽ làm Vương Nhất Bác nhất thời không vui, nhưng vừa lúc hắn đã nhấm nháp qua được thân thể của mình mỹ vị đến cỡ nào, mà lại chưa ăn hết được, với hiểu biết của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác, hắn nhất định sẽ nhịn không được đến tìm mình.

Vương Nhất Bác không phải không nhìn ra tâm tư của Tiêu Chiến, chỉ là hắn thích thú. Sinh hoạt trong cung thật sự quá mức nhàm chán, bất luận kẻ nào cũng coi hắn là thần thánh cao cao tại thượng, chỉ có Tiêu Chiến dám ở trước mặt hắn làm càn, làm hắn cảm thấy cực kỳ thú vị. Chỉ là vật nhỏ này dường như vẫn luôn xem nhẹ chính mình.

Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác cùng lắm buổi sáng giận dỗi, đến tối sẽ tìm mình, không thì cũng sẽ tuyên gọi mình đến Chiêu Minh cung. Không nghĩ tới Vương Nhất Bác dường như đã hoàn toàn quên mất y. Tiêu Chiến ngồi trong viện, càng nghĩ càng giận, hạt dưa trong tay cũng không ngon nữa.

"Nếu công tử nhớ bệ hạ, không bằng đi tìm bệ hạ đi?"

Ngọc Nô nhìn Tiêu Chiến cả ngày đều mất hồn mất vía, không nhịn được nhắc nhở, Tiêu Chiến lại giống như con mèo xù lông nói: "Ai nhớ hắn chứ!"

Ngọc Nô hơi há miệng, vẫn lại nuốt lời muốn nói vào bụng, chỉ sợ, chỉ sợ chính công tử nhà hắn cũng không phát hiện ra một ngày nay y khác thường thế nào.

Bên kia Vương Nhất Bác cũng nghĩ không khác Tiêu Chiến lắm, cứ coi là Tiêu Chiến gan lớn, chẳng lẽ y không sợ làm thiên nhan phẫn nộ, về sau sẽ không gặp lại mình được nữa sao? Vương Nhất Bác phê một hồi tấu chương xong liền nhìn ra cửa, đến tận lúc dùng bữa tối vật nhỏ kia vẫn không tới, giận đến mới hắn hung hăng phê một câu "Chém đầu" trên tấu chương Hình Bộ báo cáo án tri phủ Giang Châu nhận hối lộ.

[Bác Chiến] Giang sơn vi sính  - [EDIT/TRANS]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ