Âu Dương Thiên Thiên đứng dưới chiếc màn hình to lớn, xung quanh, người đi qua người đi lại tấp nập, nói chuyện rộn rã, nhưng không một tiếng nào lọt vào tai cô, mắt cô nữa.
Lúc này, một bóng hình cao lớn đi tới, người đàn ông đứng phía sau Âu Dương Thiên Thiên, mở miệng hỏi:
- Đứng đây làm gì?
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên hơi giật lên, trong phút chốc ánh mắt cô phản ứng với tiếng gọi quen thuộc này, theo bản năng quay người nhìn lại.
Âu Dương Vô Thần từ lúc nào đã đứng phía sau, anh nhìn khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên, nhíu mày khi thấy những giọt nước mắt trên má cô.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, miệng vẫn cứ tự động bật lên:
- Anh hai!
Một tiếng này, như gọi người đàn ông trước mặt, cũng như kéo lí trí của Âu Dương Thiên Thiên quay về, cô chợt nhận ra, người đang đứng trước mặt mình, chính là Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên nghi hoặc, dường như là bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, liền lên tiếng:
- Anh... làm gì ở đây vậy?
Mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, anh nhìn cô gái phái trước mặt không chớp mắt, trước câu hỏi của cô, anh không trả lời, mà thẳng thừng hỏi ngược lại:
- Tại sao lại khóc?
Câu hỏi này làm Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cô chớp mắt, theo bản năng đáp:
- Hả?
Cùng lúc đó, cô đưa tay lên sờ má mình, ngón tay đụng phải giọt nước ấm, mới giật mình nhận ra... bản thân đã khóc từ khi nào...
Xúc giác truyền đến cảm giác ẩm ướt, Âu Dương Thiên Thiên mới biết mình đã rơi nước mắt, cô có chút bối rối, nhanh chóng lấy tay lau đi.
Âu Dương Vô Thần đứng trước, anh liếc mắt nhìn lên màn hình lớn rồi lại nhìn xuống cô gái phía dưới, lên tiếng hỏi:
- Xem tin tức mà cũng khóc, cô bị ngốc sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghe được, trừng mắt nhìn anh, đáp:
- Ai bảo là em xem tin tức mới khóc? Anh đừng có phán bừa.
Âu Dương Vô Thần nhìn ai đó đúng mà cứ cãi, nheo mắt nói:
- Mắt nhìn ti vi, tai nghe tin đọc, rồi rớt nước mắt, không khóc vì nó thì khóc vì cái gì?
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô hít hít mũi, trả lời:
- Khóc vì cái gì cũng không nói cho anh biết. Xí!
Âu Dương Vô Thần: "...."
Được! Anh đây cũng không thèm nghe!
"..."
Liếc mắt nhìn một chút, Âu Dương Vô Thần lại lên tiếng:
- Tính ra nữ MC này cũng rất xấu số, còn trẻ như vậy đã chết. Nhưng cô ta có rất nhiều người hâm mộ, có thể khóc dùm, không đến phiên cô khóc.
Nghe đến chuyện của mình, mắt Âu Dương Thiên Thiên hơi tối lại. Cô rũ mắt, nói:
- Em không khóc vì cô ta chết, em khóc... chỉ vì thấy tội nghiệp thôi!- Tội nghiệp? - Âu Dương Vô Thần nghe xong, thắc mắc hỏi.
Cô gái mím môi. mắt lại nhìn về phía ti vi, lên giọng bình tĩnh:
- Đúng vậy, tội nghiệp! Cô ta thật tội nghiệp, khi yêu phải 1 người như Tống Dật Nhiên, cũng tội nghiệp, khi đã có 1 người chồng như anh ta!
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần bỗng im lặng, khóe mắt anh liếc Âu Dương Thiên Thiên 1 cái, sâu xa nhìn không lên tiếng.
Tại sao anh lại có cảm giác, cô ấy có chút tang thương? Hơn nữa... nói về 1 người khác, như thế nào lại giống như rất hiểu người ta vậy?
Âu Dương Thiên Thiên không để tâm đến ánh mắt của người đàn ông, cô vẫn nhìn vào bản án tử hình của chính mình trên cao, nói giọng vu vơ nhạt nhẽo:
- Một người phụ nữ, tốt nhất là không nên đặt hết mình vào tình yêu, bởi vì nó rất ngu ngốc. Cũng đừng quá ảo tưởng về đàn ông, bởi vì không phải tất cả đều tốt.
- Phụ nữ tốt, gặp một người đàn ông tốt, sẽ hạnh phúc suốt đời. Nhưng nếu lựa chọn sai lầm, dây vào một người xấu, vậy thì sẽ đau khổ gấp ngàn vạn lần...
***Hết chương 31***
BẠN ĐANG ĐỌC
TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!
General FictionTác giả:PJH Nguồn:Truyện Vip Trạng thái:Full Văn án: Cuộc đời có bao nhiêu mười năm mà phí hoài? Có bao nhiêu mười năm để dành trọn tình cảm cho một kẻ không có được chút lương tâm??? Mười năm cuộc đời của người con gái... Bốn năm thanh xuân, ba năm...