Chương 27

3.6K 158 2
                                    

Trừ độc . . .

"Nhan Nhan. . . Không nên ăn cơm không. . . Không có dinh dưỡng. . ." Tạ tiểu quỷ chột dạ, cảm giác, cảm thấy làm chuyện có lỗi với Nhan Nhan, rõ ràng không phải là mình làm, hơn nữa nàng cũng là người bị hại! Mặc dù lo lắng, nhưng vẫn gắp một miếng thịt đến chén Vệ Tịch Nhan!

"Không muốn ăn." Vệ Tịch Nhan đem thịt gắp ra, đặt lại trên đĩa, tiếp tục ăn cơm không.

"Thế món này?" Tạ tiểu quỷ vội vàng gắp thức ăn khác thả vào trong chén Vệ Tịch Nhan.

"Ăn không vô." Vệ Tịch Nhan lại đem món ăn gắp ra, đặt ở trên đĩa.

Trong đầu toàn những hành động vừa rồi Ngô lâm làm với Tạ tiểu quỷ, Vệ Tịch Nhan oán hận ngó chừng nơi Tạ tiểu quỷ bị hôn trộm, hại Tạ tiểu quỷ thiếu chút nữa nỗi gai ốc!

Tạ tiểu quỷ không dám gắp nữa, Nhan Nhan tâm tình không tốt! Cơm nước xong, Tạ tiểu quỷ ấp úng theo sát Vệ Tịch Nhan đi tới tiệm thuốc, mua bình nước khử trùng và một ít bông gòn, sau đó mới trở lại kí túc xá.

"Nhan Nhan, mua những thứ này làm gì?"

"Tới đây."

"Ừ." Vẻ mặt Nhan Nhan thật là khủng khiếp, giống muốn cắt một khối thịt trên mặt mình, ngượng ngùng theo sát Vệ Tịch Nhan vào phòng rửa tay, Tạ tiểu quỷ trong lòng tràn đầy bất an cùng sợ!

Vệ Tịch Nhan vén tay áo lên, kéo cằm Tạ tiểu quỷ đến vòi nước, mở vòi nước, rửa mặt, sau đó dùng sữa rữa mặt rửa mặt xong nàng! Rửa xong, Vệ Tịch Nhan lại đem Tạ tiểu quỷ kéo đến ghế sofa ngồi xuống, lấy bông gòn, thấm nước khử trùng, bắt đầu tấn công nơi Tạ tiểu quỷ bị hôn. Tạ tiểu quỷ thật muốn khóc, nhưng nhìn Vệ Tịch Nhan thật tình nghiêm túc, không có can đảm, chỉ có thể nuốt nước mắt vào bụng, ô ô! Nhan Nhan ngược đãi nàng!


"Nhan Nhan, đã rất sạch sẻ, chà nữa sẽ trầy da!" Tạ tiểu quỷ cầm tay Vệ Tịch Nhan, hai mắt rưng rưng nhìn Vệ Tịch Nhan, khuôn mặt tội nghiệp!

"Ai bảo nơi này dính nước miếng người khác, bẩn chết!" Vẻ mặt Vệ Tịch Nhan ghét bỏ, hối hận không mua bàn chải về chà!

"Cậu chà nhiều rồi a. . ." Cũng là do Ngô Lâm chết tiệt, làm cho mình bị chà! Sau này thấy nàng nhất định đi đường vòng, nhưng nàng mặt dày đuổi theo, hơn nữa vừa cùng một phòng làm việc với Nhan Nhan, sau này không thể thiếu chạm mặt, làm sao bây giờ?


"Câm miệng!" Sao chà bao nhiêu vẫn cảm thấy chưa sạch sẽ, Vệ Tịch Nhan bắt đầu phiền não, đột nhiên nhớ tới, "Nàng là người hôm đó cậu cứu?"

"Ừ" một tiếng, lại nói, "Nhan Nhan, cái này chỉ ngoài ý muốn thôi!" Người khác cứu người đều có tốt báo, sao mình cứu lại bị ôn thần (xui xẻo) dính trên người?

"Cái gì ngoài ý muốn? Rõ ràng là có ý định !" Rất tốt, nơi hồng hồng kia hấp dẫn lực chú ý của mình! Vệ Tịch Nhan hất tay Tạ tiểu quỷ ra, lại bắt đầu hướng về nơi đó chiến đấu hăng hái!

"Nhưng mình vô tội !" Ai biết nữ nhân kia nổi điên làm gì! Đột nhiên nhào lên, mình một chút phòng bị cũng không có!

"Ai bảo nàng hôn trên mặt cậu!" Kết quả cuối cùng chính nơi này trên khuôn mặt có tội!


"Nàng đột nhiên làm, mình không kịp phản ứng!" Ủy khuất, mười phần ủy khuất, thiên đại ủy khuất! Nếu quay trở lại tối kia, mình nhất định sẽ không xen vào việc của người khác, mang một đại phiền toái trên người!

"Cậu kịp phản ứng mà còn cho nàng hôn, mình liền khiến cậu nhận Vương Bằng làm cha nuôi!"

Lông mày Tạ tiểu quỷ dựng thẳng thành hình chữ bát (八), vô cùng đau đớn, nội tâm quấn quýt, thật là thân thể cùng tinh thần đồng thời bị hành hạ a! Sao chưa chà xong a ?! Chà nữa thật có tai nạn chết người a!


"Nhan Nhan, nếu không cậu cũng hôn? Như vậy là khử trùng trực tiếp!" Tạ tiểu quỷ nghiêm túc suy tư, càng lúc càng cảm thấy ý kiến rất hay.


Khuôn mặt nhỏ Vệ Tịch Nhan đỏ lên, không được tự nhiên đẩy Tạ tiểu quỷ ra, ngượng ngùng sẳng giọng: "Lần trước dạy dỗ nhanh như vậy quên mất?"

"So với mặt bị giày xéo, mình tình nguyện quỳ ván giặt!"

"Cậu . . ."

Vệ Tịch Nhan còn đang suy nghĩ, Tạ tiểu quỷ đã nhắm hai mắt lại, chờ hưởng thụ mỹ nữ phục vụ. Vệ Tịch Nhan cảm giác mặt mình càng lúc càng nóng, như muốn thiêu cháy một loại, không cần nhìn gương cũng biết hiện tại ở mặt của mình nhất định sẽ rất hồng! Cự tuyệt thật sự không cam lòng, người mình thích bị người khác chiếm tiện nghi, thật không chịu được, khó chịu giống như bị người ta đánh một bạt tai! Len lén liếc Tạ tiểu quỷ, hoàn hảo, là nhắm mắt lại !

Vệ Tịch Nhan từ từ nhích tới gần, gần đến nổi nghe tiếng thở của Tạ tiểu quỷ, dần dần hô hấp có chút dồn dập lên, nàng cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập!

Tạ tiểu quỷ nhắm mắt lại, giác quan càng thêm nhạy cảm. Nàng cảm thấy Vệ Tịch Nhan hô hấp rối loạn, hơi có chút dồn dập, không hề trầm ổn! Theo Vệ Tịch Nhan nhích tới gần, tay Tạ tiểu quỷ đặt ở trên ghế sofa không tự chủ nắm chặt, nàng biết mình bắt đầu khẩn trương, mặt bắt đầu nóng lên, tim đập càng lúc càng nhanh!


Vệ Tịch Nhan nhắm mắt lại, hôn nhẹ một cái, lúc này mới đỏ mặt lui ra.

Tạ tiểu quỷ nhíu mày, hơi bất mãn, sao hôn nhanh như vậy? Mình tim đập hồi lâu, kết quả chưa đầy một giây liền tách ra! Bất quá môi Nhan Nhan thật mềm, giống như kẹo đường, ngắn ngủn mà cảm giác thích như vậy, nếu là thời gian kéo dài chút nữa là tốt!

Hai người đồng thời mở mắt nhìn đối phương, nhất thời không biết nói gì, xấu hổ!

"Nhan Nhan, mặt của cậu thật là đỏ nga! So với quả táo còn đỏ hơn!" Tạ tiểu quỷ nói, tay chỉ vào quả táo đỏ trên bàn, hoàn toàn quên mặt của mình cũng đỏ!

Sắc mặt Vệ Tịch Nhan quả nhiên thâm sâu, xấu hổ đến mức tận cùng, ngược lại khí thế Tạ tiểu quỷ lên cao.

"Nhan Nhan, cậu hôn vừa nhẹ vừa nhanh như vậy, có thể khử trùng sao?"


"..."

"Có muốn hôn lại không?" Tạ tiểu quỷ chỉ vào nơi lúc nãy còn chưa hưởng thụ đủ.

Vệ Tịch Nhan dùng sức đẩy mặt Tạ tiểu quỷ ra, vào phòng ngủ mở Notebook bắt đầu xem tin tức gần đây, mượn lần này dời đi lực chú ý của mình, sẽ không làm cho Tạ tiểu quỷ đắc ý!

[ BH ] Nhan Nhan, mình yêu cậu ! [ Hiền Thần ] [ Hoàn ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ