« chương 30 »

601 65 1
                                    

Tiếng sấm chớp cứ đùng đùng đoàng đoàng làm tôi khó mà ngủ được. Ngồi tựa vào thành giường tôi lấy chiếc điện thoại coi đã mấy giờ rồi. Đã hơn 2h sáng.

Ngó sang Tsukki, cậu ta đã chìm vào giấc mộng mị mất rồi. Tiện tay tôi sờ lên mặt cậu 1 cái.... Sao...sao lạnh thế này? Tôi sờ xuống cổ rồi  xuống tay cậu ta đều rất lạnh phải nói là lạnh buốt luôn ấy.

Vội bước xuống giường tôi lấy nhiệt kế đo cho cậu ta. Nhiệt kế báo 38 độ, quả nhiên là sốt rét rồi.

Mặc chiếc áo hoodie tôi mong chóng lao ra ngoài để mua thuốc, dù không biết đã khuya như vầy rồi còn chỗ nào mở cửa không may sao vẫn còn có ánh sáng lập loè của 1 cửa tiệm.

Về đến nhà tôi vẫy cây dù cho ráo nước rồi nắm lấy tay nắm cửa định kéo ra nhưng chưa kịp nhấn cửa đã mở. Chắc do gió mạnh nên cửa tự bung, ai ngờ cậu ta lại đứng ở đó. Trước cửa với bộ mặt mệt mỏi.

"Tsukki, cậu làm gì đây! Về phòng nhanh đi" - tôi vào nhà đóng cửa lại rồi thúc cậu ta về phòng ngủ.

"T-tôi không thấy cậu đâu nên mới định đi tìm"

"Tôi không có đi đâu hết á, cậu lên phòng thay bộ nào thoáng hơn đi. Mặc đồ dài như thế không tốt đâu"

Cậu ta loạng choạng đi lên cầu thang, cứ lạng qua bên phải rồi bên trái, sợ cậu té nên tôi vịnh tay cậu cho an toàn. Không lại xảy ra áng mạng nữa.

Tsukishima thì thay đồ tôi đi chuẩn bị khăn ấm.

"Tôi mệt quá..." - tsukki thều thào nói

"Mệt là đúng! Cậu bị ốm cơ mà" - vừa nói tôi lại vừa vắt khăn đắp lên trán cậu rồi nằm cạnh cậu

"Này... đừng nằm gần quá, cậu bị lây mất"

"Tôi cóc quan tâm"

"Ahhhh.." - cậu ta dụi dụi đầu vào tôi

"Sao? Cậu đau ở đâu à?"

"Không có...chỉ là thấy rất thích thôi"

"Hả?!"

"Nếu như ngày nào cũng ốm thì sẽ được cậu chăm sóc như thế nhỉ, hề hề"

"Th-thôi đi, không có chuyện đó đâu"

"Ở bên cậu thoải mái.....thoải mái lắm" - cậu ta nói xong kéo tôi lại gần ôm.

"Thoải mái thế nào chứ"

"Mùi hương cậu, cơ thể cậu, hơi ấm cậu. Tất cả đều rất ấm áp và thoải mái"

"Có phải là cậu bị ốm nặng nên bị mê sản đúng không?"

"Không có...không có đâu..."

Giọng cậu ta nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Cậu ta ngủ mất rồi.

Tôi thở dài nhìn cậu ta rồi lại vô thức sờ lên mái tóc cậu ta. Mái tóc vàng ngắn của cậu ta vẫn cứ mềm mại như thế. Lúc trước là không dám đến gần, là vì sợ, vì ngại, vì ghét nhưng không ngờ bây giờ tôi với cậu lại có thể trở thành 1 cặp như thế, vã lại còn đang rất vui vẻ. Mấy ngày như thế liệu có kéo dài mãi mãi không? Tôi không biết.

can u give me a chance? » tsukki keiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ