« chương cuối »

1K 81 2
                                    

Tôi được trở lại khách sạn sau 2 ngày ở bệnh viện. Tôi ngán cái mùi ở bệnh viện muốn điên lên rồi đây này.

Nằm trên chiếc giường êm ái của khách sạn tôi lại chợp mắt 1 xíu.

..........

"Ayumi, dậy đi"

Nghe tiếng cậu gọi tôi lờ đờ mở mắt. Thấy cậu đang ngồi bên cạnh tôi.

"Tôi biết bây giờ cậu rất mệt nhưng sau khi giải quyết xong việc này rồi nghỉ ngơi nhé? Được không?"

Không cần nhắc đến cũng thừa biết cậu nói chuyện gì và chuyện gì cần giải quyết.

Đứng lên rời khỏi giấc mộng cũng như chiếc giường mềm mại. Mặc chiếc áo khoác tôi bước ra ngoài.

Giờ tôi đi đâu ư? Đương nhiên là đến đồn cảnh sát.

Tôi đi cùng cảnh sát đến chổ của những tên cầm thú. Tôi sẽ không kể bọn họ đã làm gì để túm cổ bọn nó vì cảnh sát biết nên làm gì với bọn nó.

Thấy các nạn nhân được thả và những đứa bắt cóc tôi bị bắt đi mà không kìm lòng được mà bật cười. Nụ cười đầy sự thoải mái.

Anh Tooru, tôi thấy anh rồi....nhưng anh bị còng tay và trên người rất nhiều vết thương nữa. Biết chắc sau khi để tôi trốn chạy thì anh cũng bị phát hiện rồi bị đập cho bầm tím người. Đi ngang tôi anh không hề tỏ vẻ oán hận mà ngược lại còn rất biết ơn.

"Cảm.ơn.em"

Anh dùng khẩu hình miệng để nói với tôi. Tooru...thật sự là 1 người tốt, anh cũng chỉ là nạn nhân thôi.

--------------

Phiên toà diễn ra, dì Hari lãnh 14 năm tù bị tước đoạt hết tài sản, các tay sai thì 11 năm còn anh Tooru do tôi có là nhân chứng nên anh được miễn tù dù phải chuyển đi nơi khác sau đó sẽ bị giám sát trong vòng 2 năm....nhưng cũng tốt mà nhỉ.

Mọi chuyện bây giờ đã được giải quyết êm đẹp. Gia đình hạnh phúc ngày trước của tôi đã quay trở lại, ngoài ra còn có 1 anh chàng người yêu thì đúng thật tôi có chết cũng không tin được.

---------------

Về lại nhà sao bao nhiêu sóng gió. Điều đầu tiên mà tôi nghỉ đến là đi ngủ. Đó là điều đương nhiên và tất yếu mà haha.

Còn Tsukki ấy, cậu ta đi đâu thì tôi không biết nhưng sau khi tôi dậy mà không thất cậu ta đâu thì cậu ta chết chắc.

----------

Khi thức giấc thì trời đã bắt đầu sầm tối. Tôi đầu tóc bù xù, cơ thể bắt đầu có 1 chút mùi nên đã lao vào nhà tắm để tắm rữa cho sạch sẽ rồi xuống bếp tìm gì ăn.

Thấy mấy dĩa đồ ăn trên bàn đã được bọc lại cẩn thận tôi biết ai đã làm chúng. Bỏ thức ăn vào lò vi sóng tôi hâm chúng cho nóng lại.

Ăn xong xuôi tôi nhận ra nãy giờ chẳng thấy cậu đâu cả nên tôi mới lấy điện thoại ra gọi cho cậu nhưng lại thuê bao?

"Con mẹ nó cậu ta làm gì nữa vậy?"

Tôi ra sân sau xem thử có khi lại ở đó không. May thay cậu ta ở đó và đang hăng say tập bóng chuyền. Thì đúng rồi, mấy ngày nay cậu có đụng vào được quả bóng đâu.

can u give me a chance? » tsukki keiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ