« chương 7 »

1.1K 120 0
                                    

Tôi đến trường nhưng trong lòng lại chẳng thoải mái. Đi đến đâu thì đều có tin đồn đến đó.

"Trà xanh"

"Giả tạo"

"Ngây thơ"

Đó là những gì tôi nghe được đấy. Thật là, biết ngay là nó sẽ xảy đến nhanh thôi. Mizuki cậu ta có sức ảnh hưởng lớn đến như thế nào đối với cả trường này mà.

Tôi bước vào lớp đám đông lại xì xào.

"Nhè nhè cậu biết gì chưa? Nó đó nghe bảo là sống giả tạo 2 mặt lắm. Nghe lúc trước còn ăn cắp đồ của Mizuki"

"Thật hả?! Nhìn nhìn như thế mà lại sống lỗi thế à"

"Hể!! Tớ đã ghét con đó trước rồi giờ lại càng ghét thêm"

"Thật là, đến cả việc tiếp cận người ta làm sao mình còn chẳng biết ở đấy mà bảo mình giựt bồ. Đồ của cậu ta làm rớt mình trả lại mà cũng có thể nói cho mình có tội....hay thật.....biết vậy chẳng đi học"

Lại chỗ ngồi tôi cất cặp vào ngăn bàn rồi gục mặt xuống bàn. Hơi đâu mà nói nữa.

Xoay mặt về phía cửa sổ.

"Trời âm u quá. Chúng y hệt tâm trạng mình"

Biết nó là người làm ra những chuyện này nhưng tôi lại không thể ra mặt mà giải thích, làm gì có ai tin đâu cơ chứ. Còn nếu gặp mặt nó nói chuyện thì đằng nào nhỏ đó chẳng ăn vạ giữa trường khóc lóc sướt mướt đóng giả làm nạn nhân cơ chứ

"Nhè nhè nhìn kìa, đang tỏ ra mệt mỏi đáng thương cho ai xem chứ"

"Haha nhìn chướng mắt thật"

"Mồ, loài người đáng sợ quá"

"Này Ayumi....."

"Ai đó..."

"Yamaguchi đây....chuyện này...."

"À, không sao đâu" - tôi vẫn gục mặt xuống bàn trả lời

"Nhưng mà....."

"Không sao thật mà"

Con nhỏ đó bây giờ đang rất vui nhỉ, nó hạ 1 đòn chí mạng vào tôi luôn cơ mà.

"Này, có chuyện gì vậy sao nãy giờ"

"Cậu là ai?" - tôi vẫn cứ gục xuống bàn như thế.

"Tsukishima đây, chuyện này là sao?"

"Không có gì đâu"

"Này, sao cậu cứ bảo là không có gì không sao hoài vậy"

"Cậu muốn đi hỏi người yêu của cậu đi"

Mọi thứ trong đầu tôi giờ đây chỉ còn là 1 màu đen u tối. Mọi ký ức kinh khủng đều đua nhau ùa về trong tôi.

"Chết tiệt...muốn khóc quá"

--------------

Sau tan học trời mưa....

Tôi chạy đến lớp chị Kiyoko và xin phép chị không đến ngày hôm nay rồi chạy thẳng về nhà.

Đương nhiên là tôi đội mưa về nhà rồi có ai cho tôi mượn ô đâu. Cảm giác bị xa lánh đáng sợ thật đó.

can u give me a chance? » tsukki keiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ