"Bí mật này có nên nói cho cậu ấy biết hay không, sẽ ra sao nếu cậu ấy biết ? Cậu ấy có ghét mình không nhỉ, chắc là cậu ấy sẽ ghê tởm mình lắm, giờ xã hội này còn mấy ai biết cảm thông đâu chứ, ngay kể cả những người mình tin tưởng nhất..."
Jimin ngồi trong lớp, chán nản gục mặt xuống bàn và độc thoại một mình, lớp vắng tanh vẫn chưa có người tới vì nó là người đến sớm nhất, hôm nào chẳng vậy. Chuyện hôm qua khi Jimin buột miệng nói ra một chút về bí mật của mình khiến Taehyung suy suy nghĩ nghĩ làm Jimin cũng bối rối lắm không biết giải thích sao cho cậu hiểu, giải thích sao để cậu không hiểu lầm. Taehyung có nghĩ khác về con người của nó không, chẳng hạn như nghĩ nó là một người bạn tồi khi không có lấy một chút tin tưởng Taehyung nên chẳng chia sẻ gì với cậu ? Jimin rối lắm, nhưng bí mật này là một chuyện mà kể cả nói ra hay không cậu cũng chẳng thể nào mà nhẹ nhõm nổi, đôi khi lại nghĩ, sống thật với bản thân sao mà khó khăn tới vậy...
Nhưng thật ra để sống thật với chính mình không khó, chỉ là bạn có đủ can đảm hay không.
"Này, làm cái gì mà uể oải thế ?"
Jimin ngẩng đầu, Taehyung đến rồi, và... cậu có vẻ khổ sở với cái dáng đi không thể nào khổ sở hơn.
"Dáng đi kiểu gì vậy ?"
"À... hôm qua bị ngã ấy, đau chết đi được !", Taehyung nhăn mặt, đã bao nhiêu lần nói dối Jimin như vậy, trăm lần nói dối đều như một, có người ngu mới không nghi ngờ Taehyung đang giấu giếm điều gì đó. Tất cả đều tại người kia, báo hại cậu giờ đi còn không nổi, không biết lát nữa ngồi xuống có được không, nếu Jimin mà biết được Taehyung đang lấp liếm sự thật, thì... cậu cũng không dám nghĩ đến nữa.
"Ngã nặng lắm à, sao hôm nay không nghỉ học đi còn cố chấp đi làm gì ?"
"Không cần, hơi đau chút thôi, lát sẽ đỡ."
Có đỡ bằng mắt, như này cũng phải ít nhất hai ba ngày mới hết, Taehyung thầm rủa tên ai đó trong lòng, người mà tối qua đã khiến cậu thảm hại đến thế này, thật hết chịu nổi ! Lại còn bảo cậu không muốn nghỉ, Taehyung cũng muốn nghỉ, nhưng là do tên chết bầm nào đó, bắt cậu phải đi học, lúc nào cũng bên tai cậu ca cái bài ca năm cuối đại học, thành ra hiện giờ Taehyung mới ngồi ở đây.
"Mà cậu có vẻ hay ngã nhỉ ? Cẩn thận một chút."
Mắt Taehyung giật giật, không lẽ cậu 'ngã' nhiều tới mức Jimin cũng để ý hả ? Nghe xong Taehyung chỉ biết cười trừ, giả vờ đổ lỗi cho bản thân không cẩn thận, hậu đậu, đổ lỗi cho vận xui tới quá nhiều, mặc dù sự thật thì không phải như thế...
"Không biết ma theo hay quỷ ám nữa mà tớ toàn gặp chuyện xui xẻo.", Taehyung nói xong lại cười ha hả một cách gượng gạo.
Jimin gật gù, vận xui gì mà toàn làm người ta ngã tới đi đứng không vững, ngồi cũng không xong, xem kìa, nhìn Taehyung ngồi trông khổ sở chết đi được, ngồi xuống chắc xót lắm nên nãy giờ cậu cứ rên ư ử mãi không thôi. Taehyung mới ngồi xuống đã giật mình muốn đứng dậy vì nó quá rát, nhưng nếu không cố gắng chịu đựng thì chắc chắn cậu sẽ phải đứng học mất, như vậy thì rất mỏi chân.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookV - Lén lút yêu đương.
FanfictionBạn thân mình, yêu thầm người yêu mình... ba năm. P/s : đang trong quá trình beta lại fic.